Chương 44: Rình Coi
Ôn Ngôn không đáp, chỉ siết thật chặt khăn tắm
trên người, nhắm mắt lại không nhìn anh, không
nhìn có lẽ sẽ không sợ hãi như vậy nữa…
Ánh mắt Mục Đình Sâm rơi vào vết sẹo trên vai
cô, đó là vì anh nên mới để lại… Nhưng lúc này,
anh lại cảm thấy châm biếm: “Cô làm cho tôi thật
buồn nôn!”
Mục Đình Sâm đi rồi, không làm gì với cô cả, thế
này có hơi khác so với cách làm việc trước đây
của anh.
Cửa phòng bị đóng sầm lại đầy phẫn nộ, Ôn Ngôn
ngồi co quắp ở mạn giường, giống con rối vô hồn.
Cả một đêm cô không chợp mắt, cũng không có ai
gọi điện bảo cô tới đón Mục Đình Sâm uống say
như chết, anh cũng không vì say rượu mà biến
thành một người khác, giống con mèo nhỏ sượt
nhẹ ở trên cổ của cô.
Buổi sáng tám giờ, má Lưu gõ cửa phòng: “Ngôn
Ngôn tỉnh chưa? Ăn một chút gì đi chứ? Con và
thiếu gia… làm sao thế?”
Ôn Ngôn nằm xuống đắp kín chăn: “Con không ăn,
không sao cả.”
Má Lưu thở dài, không hỏi nhiều.
Điện thoại di động vang lên, Ôn Ngôn không muốn
nghe nhưng tiếng chuông ầm ï phiền phức, cô vô
lực cầm lấy điện thoại ấn nút nhận cuộc gọi, đầu
bên kia truyền tới tiếng của Trần Mộng Dao: “Tiểu
Ngôn, không sao chứ? Triển Trì đã nói rõ với mình
ồi, trước nay mình cũng không nghỉ ngờ hai
người… Tối hôm qua Mục Đình Sâm không làm gì
cậu chứ?”
Ôn Ngôn dừng một lát nói: “Không có, mình không
„
sao.
Nghe thấy giọng cô không ổn, Trần Mộng Dao
không yên lòng: “Cổ họng của cậu sao lại nghèn
nghẹn thế? Bị cảm à?”
Ôn Ngôn khịt khit mũi, đã mát hết khứu giác rồi,
chẳng ngửi thấy gì cả: “Có hơi hơi, không có việc
gì thì mình cúp máy đây.”
Tối hôm qua ngâm nước lạnh, bây giờ cả người cô
vô lực, đầu óc cũng hỗn loạn, tắt máy liền mơ
màng ngủ thiếp đi, chờ lúc tỉnh lại đã ở trong bệnh
viện đa khoa.
Mùi nước khử trùng trong bệnh viện trước sau vẫn
rõ ràng, giống như mang theo một sự cuốn hút kì
lạ, có thể khiến người ta an tâm.
Má Lưu thấy Ôn Ngôn tỉnh lại, thở ra từng hơi
nặng nè: “Cuối cùng cũng tỉnh rồi, Tiểu Ngôn con
không biết đâu, con sắp hù chết má rồi!”
Ánh mắt Ôn Ngôn trống rỗng nhìn trần nhà: “Con
làm sao vậy?…” Cổ họng cô vẫn tắc nghẹn, lúc nói
sẽ thấy hơi đau.
Má Lưu cau chặt mày thành một đường: “Con sốt
tới mức ngất lịm đi, lúc má phát hiện ra cả người
con nóng như than vậy, chẳng phải dọa cho má sợ
sao?”
Nói tới đây, bà như lại nghĩ ra chuyện gì đó: ”
Thôi vậy, chuyện giữa con và thiếu gia chúng ta
không xen vào được, lần này… chuyện bị làm lớn,
không biết thiếu gia sẽ giải quyết ra sao.”
Làm lớn? Làm sao thì gọi là làm lớn? Ôn Ngôn lo
lắng, chỉ sợ Mục Đình Sâm lại làm gì đó: “Má Lưu,
sao lại làm lớn rồi? Mục Đình Sâm làm gì vậy?!”
Má Lưu vội vàng nói: “Không phải thiếu gia… Chờ
sức khỏe con tốt lại, tự mình xem tin tức đi.”
Ôn Ngôn nóng không chờ nổi, lúc này cầm điện
thoại di động mở xem, chuyện Mục Đình Sâm tới
khách sạn đưa cô đi bị người ta truyền ra ngoài,
hơn nữa còn có tắm ảnh chụp trộm, tiêu đề chính
là: Nghỉ ngờ Mục phu nhân cùng với bạn trai của
bạn thân đi thuê phòng bị bắt gian, sắc mặt Mục
Đình Sâm xám xịt đưa người rời đi!!
Cô không ngờ một hiểu lầm sẽ trở thành cục diện
thế này, đây cũng không phải chuyện của vài
người nữa rồi…
Nội dung tin tức kích thích thần kinh của cô, ngực
cô phập phòng kịch liệt, hô hấp như bị bóp ngạt.
Má Lưu vội cầm lấy điện thoại di động của cô:
“Ngôn Ngôn con đừng xem! Việc gấp là dưỡng
bệnh, chỉ cần thiếu gia tin tưởng con là được, biết
chưa?”
Ôn Ngôn không đáp, Mục Đình Sâm làm sao có
thể tin cô? Từ lúc ban đầu anh đã không tin…
Má Lưu thấy dáng vẻ này của cô, đau lòng không
thôi nhưng bó tay chịu chết.
Ban đêm, má Lưu bị Ôn Ngôn cưỡng ép về nhà
nghỉ ngơi, không cần ở lại bệnh viện đa khoa, cô
chỉ bị cảm mão mà thôi, có thể tự lo chuyện sinh
hoạt, cùng lắm là ở trong viện quan sát một ngày,
mai có thể xuất viện rồi.
Có thể vì ban ngày ngủ nhiều quá, buổi tối cô
không hề buồn ngủ, nhắm hai mắt nằm ở trên
giường bệnh, tâm tư trùng trùng.
Đột nhiên ở ngoài phòng bệnh có người hô lên:
“Làm gì đấy?!”
Ôn Ngôn sợ hết hồn, mở mắt nhìn, có một gương
mặt người vội vã lướt qua ô cửa sổ nhỏ ở ngoài!
Là ai nửa đêm đi nhìn trộm cô?!
Cô không dám ở nguyên dù một khắc, thu dọn đồ
xong mặc quần áo bệnh nhân rời bệnh viện đa
khoa, ngay cả thủ tục xuất viện cũng không làm.
Lúc quay về biệt thự họ Mục, lặng im như tờ, chỉ
có ánh đèn sáng nhấp nháy ở hoa viên và con
đường ở cửa lớn, Mục Đình Sâm không về nhà…
Cô về phòng lây chăn quấn mình thật chặt, yên ồn
cõi lòng một lát, quả nhiên… nhà có một ma lực
mà nơi khác không có.
Bệnh viện đa khoa.
Một bóng người cao lón từ từ tới trước phóng
bệnh của Ôn Ngôn, ngón tay thon dài nắm lấy tay
cầm từ từ kéo cửa ra, khi nhìn thấy trên giường
bệnh không một bóng người, thân thể người đàn
ông cứng đờ, bước thật nhanh tới phía y tá đứng:
“Người đâu? Bệnh nhân giường 23 đâu?”
Y tá bị nét mặt lạnh lùng của người đàn ông dọa
hết hồn, vội vàng chạy đi kiểm tra: “Tôi… tôi đâu
biết…”
Người đàn ông lạnh lùng nói: “Xem cameral”
Sau bốn tiếng, Mục Đình Sâm mang một người
mệt mỏi vào biệt thự họ Mục, đã hơn sáu giờ
sáng, má Lưu đang chuẩn bị cơm sáng cho Ôn
Ngôn, lúc trông thấy anh, theo bản năng hỏi:
“Thiếu gia? Cậu vừa về à?”
Mục Đình Sâm “ù” một tiếng hờ hững, bước
nhanh lên lầu, lúc thấy bóng người ngủ say trên
giường, thần kinh căng thẳng của anh cuối cùng
đã thả lỏng, đang xoay người muốn đi, người ở
trên giường mở mắt ra: “Anh về rồi?…”
Nghe được giọng nói khàn khàn này, bước chân
anh dừng một lát, cuối cùng vẫn không dừng lại.
Dưới lầu, má Lưu hỏi dò Trần Nặc đi về chung với
Mục Đình Sâm: “Thiếu gia sao lại về giờ này? Có
chuyện gì à?”
Trần Nặc nhỏ giọng nói: “Tối qua thiếu gia tới bệnh
viện, phát hiện tiểu thư không ở phòng bệnh, mở
camera tìm hơn bồn giờ…”
Nói tới đây, Trần Nặc thoáng thầy bóng người đi từ
trên lầu xuống, lập tức ngậm miệng.
Má Lưu nắm rõ trong lòng, đi lên hỏi: “Thiếu gia,
ăn sáng không?”
Tâm tình trên mặt Mục Đình Sâm khó đoán:
“Không ăn.” Nói xong, anh không hề dừng lại, rời
khỏi mã thự họ Mục ngay.
Chờ lúc Ôn Ngôn rời giường, má Lưu cười bưng
bữa sáng tới: “Ngôn Ngôn, tối qua sao con không
nói tiếng nào đã về từ bệnh viện đa khoa rồi? cũng
không để má tới đón con, thiếu gia tới bệnh viện
tìm con, phát hiện con không có ở đó, tìm con hơn
bốn tiếng, lần sau đừng vậy nữa…”
Ôn Ngôn hơi kinh ngạc, rất nhanh chóng khôi phục
bình tĩnh: “Ừm… má Lưu lát nữa má đi làm thủ tục
xuất viện giúp con, ngày mai là đêm giao thừa rồi,
con không muốn để cả người đen đủi, không có
chuyện…”
Má Lưu dừng một lát rồi nói: “Ngôn Ngôn… Mai là
giao thừa, nên bảo thiếu gia về nhà chứ? Hai đứa
các con đều là đứa trẻ số khổ, lúc này nên ở cùng
nhau, không thì căn nhà to thế này, cũng chẳng có
chút pháo hoa.”