Chương 193: Hồng Môn Yến Đúng là không tệ, Ôn Ngôn cười ôm lấy Bánh Trôi: “Dù sao cũng đi muộn rồi, sáng nay cháu không đi làm nữa, ăn cơm trưa xong cháu mới đi.” Đột nhiên nghe phía sau truyền đến tiếng bước chân, theo bản năng cô thả Bánh Trôi xuống, vừa nghe cũng biết là Mục Đình Sâm tới, thấy cô ôm Bánh Trôi nhất định lại nói cô, cô đúng là nói trúng mà.
“Bớt động đến con mèo ngu ngốc kia nữa, tôi đến công ty, nếu cô muốn ra ngoài thì bảo Lâm quản gia chở đi.” Mục Đình Sâm đi gấp, bước chân có chút gấp gáp, ngay cả cúc áo vest cũng không kịp cài, ánh mặt trời vàng chói chiếu ở trên người anh, mang loại khí chất thần thánh, khiến người ta không thể dời ánh mát.
Ôn Ngôn bĩu môi, xoay người vào phòng bếp hỏi đồ ăn má Lưu, bây giờ cô nhanh đói chết mắt rồi.
Biệt thự Khương gia.
Khương Nghiên Nghiên lần đầu tiên ở trong phòng bếp bận rộn tới trưa, không vì cái gì khác, bởi vì buồi trưa Trần Hàm sẽ tới dùng cơm.
Khương Quân Thành ngồi ở trên ghế sa lon mặt mày nhăn nhó. Từ lúc ly hôn, ông ta cảm thấy lực bát tòng tâm đối với công ty, kết hôn nhiều năm như vậy, vẫn luôn là Trần Hàm giúp ông ta lo liệu mọi chuyện từ trong ra ngoài. Hầu như ông ta chỉ là người phát tay đưa ra mệnh lệnh. Khi chưa kết hôn, trong nhà vẫn còn người già, công ty cũng không cần ông ta quan tâm, lúc trước ông ta vô lo vô nghĩ, cảm thấy Trần Hàm không thể rời bỏ mình, đến bây giờ ông ta mới dần dần ý thức được, mấy năm nay ông ta đã thành phế vật, rời khỏi Trần Hàm, ông ta bước đi vô cùng khó khăn.
Hai cha con ông đều đánh bát đồng suy nghĩ, Khương Quân Thành muốn tái hôn, còn Khương Nghiên Nghiên hiểu rõ Trần Hàm nhát, biết Trần Hàm không có khả năng sẽ tái hôn, thứ cô ta muốn, cũng chỉ là tài sản trong tay Trần Hàm.
Hơn mười một giờ, kể từ sau khi ly dị Trần Hàm lần đầu tiên bước vào cánh cửa Khương gia. Khương Quân Thành cố gắng mặc một bộ âu phục đắt tiền, từ đầu đến chân chau chuốt tỉ mỉ, Trần Hàm nói qua, thích nhất dáng vẻ ông ta mặc âu phục, nhiều năm không kiêng nể gì cả, rốt cục biến thành đón ý hùa theo.
“Mẹ, nhanh tới dùng cơm, hôm nay là tự con xuống bếp, không cần người giúp việc giúp đỡ, mẹ mau nếm thử tay nghề của con!” Khương Nghiên Nghiên dùng giọng nói nũng nịu nói.
“Mẹ đi rửa tay trước.” Biểu hiện của Trần Hàm rất lạnh nhạt, đối với cái nhà này, bà sớm đã không còn sự nhiệt tình ban đầu.
Khương Quân Thành tiến lên giúp bà cầm túi xách, bà cũng không cự tuyệt.
Một lát sau, ba người ngồi một bàn ăn, Khương Quân Thành cùng Khương Nghiên Nghiên đều giúp Trần Hàm gắp thức ăn, Trần Hàm liếc mắt cũng nhìn ra ý đồ gian xảo của bọn họ, bà không có động đũa, mở miệng nói: “Có lời gì không ngại cứ nói thẳng. Khương Nghiên Nghiên, con từ nhỏ đến lớn cho tới bây giờ cũng không vào phòng bếp, ngày hôm nay mặt trời mọc từ phía tây sao? Còn ông nữa, Khương Quân Thành, ở nhà ông chưa bao giờ mặc âu phục, mặc chắc cũng không thoải mái.” Khương Nghiên Nghiên thấy mình bị nhìn ra rồi, cũng không giả bộ nữa nói: “Mẹ… nghe nói sau khi rời đi mẹ liền đi tìm Ôn Ngôn, trả lại tiền cùng nhà ở cho cô ta. Coi như là sau khi mẹ ly dị cùng ba phân chia tài sản, vậy cũng là đồ nhà chúng ta, làm sao mẹ lại có thể cho người ngoài được chứ?” Khương Quân Thành còn chưa biết chuyện này, nhất thời sắc mặt trầm xuống: “Cái gì? Trần Hàm bà đem nhà và tiền cho Ôn Ngôn sao? Đó là đồ của Khương gia! Dựa vào cái gì mà bà cho người ngoài?” Xin ủng hộ team truyen one bằng cách truy cập trực tiếp vào truyen.one. Trần Hàm lạnh nhạt nói: “Đồ Khương gia sao? Đúng vậy, theo luật hôn nhân mà nói, những thứ đó đều là tôi phân chia từ Khương gia, trước khi ly hôn, là của Khương gia, nhưng sau khi ly dị, là thuộc về cá nhân tôi rồi. Khương Quân Thành, các người có bao giờ đặt tay lên ngực hỏi, tiền của Khương gia, đều là do tôi khổ cực kiếm được? Tôi lấy đi những thứ này, cũng chỉ là trong đống tài sản nhỏ bé, ông đã giấu đi bao nhiêu rồi? Nói là tôi lấy đi tám mươi phần trăm tiền gởi ngân hàng, trên thực tế không có vượt mức 50%, tôi cũng biết, chỉ là lười tính toán với ông, bởi vì cùng những thứ này ngoài vật bắt ly thân so với tôi, tôi càng muốn thoát khỏi ngục lao này.” “Các người hôm nay gọi tôi tới dùng cơm, chẳng qua cũng chính là Hồng Môn Yến? Tôi nói trước, tái hôn, tuyệt đối không thể, chuyện Trần Hàm tôi quyết định, sẽ không thể quay đầu. Còn cô nữa, Khương Nghiên Nghiên, đừng cho là tôi không biết trong lòng cô đang suy nghĩ cái gì, từ nhỏ đến lớn cô lấy được nhiều thứ như vậy, cho tới bây giờ tôi cũng không có khiến cô thua thiệt cái gì, hiện tại mỗi đồng tiền trong tay tôi, đều không quan hệ với cô, cô đã trưởng thành, tôi cũng không còn nghĩa vụ nuôi cô, tôi cho Ôn Ngôn, cô cũng đừng can thiệp vào. Không chỉ có như vậy, tôi mở một công ty nhỏ, về sau công ty đó cũng là của Ôn Ngôn, cô đừng hòng mơ tưởng!” Khương Nghiên Nghiên nguyên vốn còn muốn dùng trước sau như một làm nũng để đạt tới mục đích, nghe được Trần Hàm nói như vậy, cô ta cũng không nhịn được nữa, ngay giọng điệu ỏn ẻn cũng thay đổi: “Ha ha… Thật nực cười, nợ Ôn Ngôn chính là bà, cũng không phải tôi, dựa vào cái gì muốn lấy đồ của tôi đi bù đắp cho cô ta? Bà không chỉ là mẹ cô ta, cũng là mẹ tôi, bà cầm đồ Khương gia mang đi cho cô ta thì không được! Cô ta cũng thật có năng lực, không cướp đi người đàn ông của tôi, còn đoạt đi mẹ tôi, ngay từ đầu tôi đã không nên buông tha cô ta.” Trần Hàm đối với Khương Nghiên Nghiên ngoại trừ thất vọng chính là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Khương Nghiên Nghiên, là tôi từ nhỏ đến lớn quá nuông chiều cô, mới có thể khiến cô biến thành bộ dạng đáng sợ ngày hôm nay. Tôi cảnh cáo cô, nếu dám động đến một sợi lông của Ôn Ngôn, tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu, tôi cũng không bao che cô mắc thêm lỗi lầm nữa! Cho tới bây giờ tôi mới biết được quá khứ bản thân sống ác độc như thế nào, táng tận lương tâm bao nhiêu.”