Mục lục
Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều - Mục Đình sâm - Ôn Ngôn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 355: Đền Cùng Là Không Bằng Chỗ Nào

Lâm quản gia bất động thanh sắc nói: “Thiếu gia
chúng tôi đã nói rất rõ ràng đó là hai người các
người. Khương tiên sinh, tội danh của ông là thuê
người phá hoại tài sản của người khác, cộng thêm
việc đe dọa. Còn về phần con gái ông, cố ý đụng
người gây hậu quả người đó sẩy thai và không có
khả năng sinh con được nữa. Cô ta có chịu khai ra
người đã bao che cho cô ta không thì tôi không

biết… chỉ có thể tùy cô ta mà thôi.”

Khương Quân Thành lo lắng nhìn: “Không phải lúc
trước Mục Đình Sâm bao che sao?”

Lâm quản gia cau mày: “Thiếu gia của chúng tôi
nhân từ, nể tình con gái ông có quan hệ máu mủ
với phu nhân mới bỏ qua, thiếu gia của chúng tôi
cũng là người bị hại. Đã hết năm phút, ông muốn

đến đồn cảnh sát hay là giải quyết ở đây?”

Khương Nghiên Nghiên sợ bị đánh, cướp lời nói:
“Tới đồn cảnh sát! Chúng tôi đến đồn cảnh sát tự
thú!”

Chương 355: Đền Cùng Là Không Bằng Chỗ Nào

Lâm quản gia bất động thanh sắc nói: “Thiếu gia
chúng tôi đã nói rất rõ ràng đó là hai người các
người. Khương tiên sinh, tội danh của ông là thuê
người phá hoại tài sản của người khác, cộng thêm
việc đe dọa. Còn về phần con gái ông, cố ý đụng
người gây hậu quả người đó sẩy thai và không có
khả năng sinh con được nữa. Cô ta có chịu khai ra
người đã bao che cho cô ta không thì tôi không

biết… chỉ có thể tùy cô ta mà thôi.”

Khương Quân Thành lo lắng nhìn: “Không phải lúc
trước Mục Đình Sâm bao che sao?”

Lâm quản gia cau mày: “Thiếu gia của chúng tôi
nhân từ, nể tình con gái ông có quan hệ máu mủ
với phu nhân mới bỏ qua, thiếu gia của chúng tôi
cũng là người bị hại. Đã hết năm phút, ông muốn

đến đồn cảnh sát hay là giải quyết ở đây?”

Khương Nghiên Nghiên sợ bị đánh, cướp lời nói:
“Tới đồn cảnh sát! Chúng tôi đến đồn cảnh sát tự
thú!”

Mục Đình Sâm dứt khoát, gọn gàng nói: “Nói với
nhà tù là không được đề bọn họ có cơ hội liên lạc

với Trần Hàm.”
Lâm quản gia vâng lời, sau đó cúp máy.

Sau khi đến đồn cảnh sát, Khương Nghiên Nghiên
nhìn thấy tất cả vệ sĩ đều ở bên ngoài, cô ta từ

chối khai báo, yêu cầu được gọi điện thoại.

Cảnh sát không đồng ý yêu cầu của cô ta, thản
nhiên nói: “Hiện tại không ai có thể cứu được cô,
cô hẳn là hiểu ý của tôi. Nếu cô không muốn ở
trong tù 3 đến 5 năm thì hậu quả còn nghiêm trọng
hơn rất nhiều, tốt nhất là cô nên biết chấp nhận
đì.”

Bả vai Khương Nghiên Nghiên gục xuống, cả
người như quả bóng xì hơi: “Anh Đình Sâm… anh
thực sự quá tàn nhẫn… Vì Ôn Ngôn, vì một người
phụ nữ không hề yêu anh chút nào mà đối xử với

em như vậy… Em đến cùng không bằng cô ta ở

chỗ nào? Đến cùng là không bằng ở chỗ nào…”

Không một ai trả lòi cô ta, sau khi ghi xong lời
khai, cô ta và Khương Quân Thành cùng bị giam
giữ, sớm muộn gì cũng có mức hình phạt giành

cho hai người.

Sau khi kết cục đã định, Lâm quản gia vội vã trở

về Đề Đô trong đêm.

Mấy ngày sau, Ôn Ngôn cũng phát hiện Khương
Quân Thành không còn đến gây phiền phức nữa,
cô không thể tin chyện này cứ qua đi như vậy. Với
thủ đoạn của bố con Khương Quân Thành, sẽ
không để mọi chuyện kết thúc sớm như vậy, trong
nội tâm mơ hồ nghĩ đến gì đó, nhưng lại không
dám cẩn thận suy đoán, có nhiều chuyện, cô

không nên suy nghĩ quá nhiều.

Sau nửa tháng, An Nhã đã hoàn toàn nắm chắc
công việc pha chế đồ uống, đúng là người trẻ tuổi
học cái gì cũng nhanh, không cần lo lắng gì. Một
ngày trước khi Trần Mộng Dao đi, cửa tiệm đóng

cửa sớm để tiễn cô. Trong cửa tiệm, vẫn là Kính

Thiếu Khanh mời khách, nhưng lần này, tất cả mọi

người đều cảm thấy có chút nặng nè.

Trên bàn ăn, Trần Mộng Dao nâng ly rượu lên:
“Mọi người nhất định phải sống tốt, mọi người hãy
chăm sóc cho Tiểu Ngôn thật tốt, đừng để người

khác bắt nạt cậu ấy…”

Lam Tương làm người đại diện nói: “Yên tâm đi,
em cũng phải sống tốt, thỉnh thoảng trở về thăm

một chút, tụi chị sẽ rất nhớ em.”

Kính Thiếu Khanh không thích bầu không khí như
thế này, trước đây anh đều sống trong bầu không
khí tùy ý, thoải mái, chưa bao giờ thấy cảnh tượng

như vậy, vì vậy anh không nói gì.

Tuy nhiên, nghĩ đến việc có thể ở bên Trần Mộng
Dao mỗi ngày trong tương lai, anh vẫn rất vui vẻ,
cuộc chia tay này, anh chính là người duy nhất đạt

được thu hoạch.

Sau khi ăn cơm xong, Trần Mộng Dao đề xuất đi

KTV, sở dĩ cô không đề xuất đi quán bar là vì sợ

“con gái nhà lành” là Lam Tương và An Nhã không

 

thích ứng được. Trong KTV thì ít nhất các phòng
độc lập với nhau, chỉ có mấy người quen thì chơi

cũng tương đối thoải mái hơn.

Trần Mộng Dao uống rất nhiều rượu và hát cũng
không ít bài, không thể nói là êm tai, cũng chẳng
thể nói là khó nghe nhưng tất cả bài hát đều mang

tâm trạng bị đè nén.

Ôn Ngôn cũng uống rất nhiều, trong lòng cô không
buồn bã là giả, về sau thực sự sẽ chỉ còn lại một
mình cô… Lúc trước, cô liều mạng muốn rời khỏi
Mục Đình Sâm, cho dù là phải bỏ lại tất cả. Nhưng
khi cô thực sự ở đây, cô mới phát hiện mọi chuyện
không tốt đẹp cho lắm, tư vị ở một mình, giống
như bị cả thế giới vứt bỏ vậy, trên đường đi tấp
nập, chẳng ai là người có thể tâm sự cùng cô, mọi

chuyện đều không liên quan gì đến cô…

Sau khi rời khỏi KTV và tiễn những người khác đi,
Ôn Ngôn nói lời tạm biệt với Trần Mộng Dao và
Kính Thiếu Khanh: “Mình có thể tự mình trở về,

chuyến bay trỏ về Đề Đô của hai người sẽ cất

cánh vào ngày mai đúng không? Kính Thiếu
Khanh, nếu có thể, nếu có thời gian thì làm phiền
anh xem tình hình của Bánh Trôi thế nào, sau đó
gửi vài video cho tôi, có được hay không? Phải đối
xử tốt với Dao Dao, nếu anh đề cậu ấy khóc, tôi sẽ

liều mạng với anh.”

Kính Thiếu Khanh khẽ gật đầu: “Tôi biết, tỗi sẽ
không để cho cô ấy buồn, thật ra không cần nhìn
cũng biết mèo của cô sống rất tốt. Sau khi cô đi,
Bánh Trôi liền thay thế địa vị của cô trong Mục
trạch, ăn ngon ngủ tốt, Mục Đình Sâm ngày nào
cũng ôm nó, nó thoải mái đến chết đi được ấy

chứ. Tôi đưa Dao Dao về khách sạn trước, cô đi

đường phải cần thận.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK