Chương 853 Thuyền chìm.
Cô nhẹ gật đầu: “Cũng được, cũng tốt. Nhưng mà… Diệp Quân Tước hẳn là muốn hợp tác lâu dài? Anh như thế này có phải là đang có ý qua cầu rút ván không? Nếu như bị Diệp Quân Tước biết được anh là muốn đi xem tích lũy kinh nghiệm, sau này muốn tự mình vận chuyện, trong lòng của anh sẽ nảy sinh bất mãn với anh không?”
Mục Đình Sâm đương nhiên nghĩ tới phương diện này: “Yên tâm đi, chuyện em nghĩ đến, anh cũng đã nghĩ đến rồi, Diệp Quân Tước cũng vậy. anh đã sớm ngờ tới anh không muốn hợp tác lâu dài với anh, khả năng ký độc hợp đồng nhất vô nhị cũng không lớn, chút áp lực tâm lý mà không chịu được, anh còn làm ăn thế nào? Huống chi muốn mở công ty vận chuyển hay không anh còn chưa nghĩ xong, sản nghiệp Mục thị đã rất lớn rồi, mở công ty hoàn toàn không cần thiết, nếu chuyên chỉ nhằm vào phương diện vận chuyển, tự mình vận chuyển, chỉ phí ban đầu quá lớn. Chuyện này để sau hãy nói, lần này anh đi xem xem, xem tình hình thị trường xong rồi nói.
Quả nhiên, thời điểm đàn ông nói chuyện làm ăn, có một loại mị lực rất riêng, Ôn Ngôn từ nội tâm đã bị anh háp dẫn, lần đầu tiên hiện ra dáng vẻ “Bé mê muội” ánh mắt ngưỡng mộ.
Mục Đình Sâm bỗng nhiên bật cười: “Em đang dùng ánh mặt gì đó? Có thể được em ngưỡng nộ, thật là không dễ dàng nha.”
Ôn Ngôn không keo kiệt chút nào tán dương anh: “Đàn ông của em đúng là có đầu óc, làm ăn cũng thật là một cao thủ, em và Tiểu Đoàn Tử đời này có thể dựa vào anh mà ăn sung mặc sướng rồi.”
Một bên Tiểu Đoàn Tử giống như là nghe hiểu, bưng lên chén canh nhỏ trước mặt uống vào, còn nỗi lên bong bóng nhỏ. Ôn Ngôn và Mục Đình Sâm đều bị chọc cười, mọi thứ đều lộ ra hòa hợp như vậy. Buổi sáng hôm xuất phát, Ôn Ngôn giúp Mục Đình Sâm sắp xếp tốt hành lý, còn bỏ vào vali của anh khăn quàng cô tự chọn, thời tiết chuyển lạnh, nhiệt độ ở trên biển nhất định thấp hơn. Trong mắt cô Mục Đình Sâm luôn sống an nhàn sung túc, điều kiện như vậy, cũng không biết anh chịu được hay không.
Đưa mắt nhìn xe Mục Đình Sâm đi xa, cô ôm Tiểu Đoàn Tử đứng ở cổng thật lâu không rơi tầm mặt đi, đến tận lúc Tiểu Đoàn Tử không nhịn được bóp bóp cái mũi của cô, cô mới bắt đắc dĩ xoay người vào nhà.
Trước đây cũng tách ra nhiều lần như vậy, chỉ có lần này lại lưu luyến như vậy, cô nghĩ chắc là do càng ngày càng ỷ lại anh rồi.
Cô không hiểu vì sao có người ở chung lâu ngày lại ngấy, chí ít cô đối với Mục Đình Sâm, là càng ngày càng thích.
Tối thứ ba sau khi Mục Đình Sâm đi, mưa rào xối xả, nhiệt độ chợt hạ xuống.
Ôn Ngôn bị tiếng bước chân làm tỉnh, Lâm quản gia dùng lực lớn gõ cửa phòng cô, cô đột nhiên hoảng hốt không chịu được, chú Lâm xưa nay sẽ không đánh thức cô lúc nửa đêm, màn mưa tối nay, cũng làm cho người ta bắt an.
Cô lo lắng vội khoắc áo khoác vào, lạnh đến ôm lấy hai tay đứng ở cửa, còn buồn ngủ mà hỏi: “Chú Lâm, có chuyện gì thế?”
Sắc mặt Lâm quản gia ngưng trọng, dời người một chút, đứng phía sau ông, là Diệp Quân Tước toàn thân ướt nhẹp.
Vẻ tĩnh mịch của Diệp Quân Tước làm tim cô hãng một nhịp, không phải anh đang cùng ra biển với Mục Đình Sâm sao? Sao lại đột nhiên trở về? Vì sao không tháy Mục Đình Sâm?
Cô có rất nhiều nghi vấn, lại như nghẹn ở cổ họng, làm sao cũng không phát ra được giọng nói của mình.
Tiểu Đoàn Tử cũng bị đánh thức, ở trong phòng hài nhỉ khóc rống lên, cô lớn tiếng gọi má Lưu, để má Lưu chăm sóc cho Tiểu Đoàn Tử, sau đó cất bước xuống lầu: “Diệp Quân Tước, anh có muốn tắm rửa chút không? Thay quần áo sạch, đừng để cảm lạnh.”
Giọng nói của Diệp Quân Tước vang lên ở đằng sau cô: “Anh trai… Xảy ra chuyện rồi…”
Chân cô mềm nhũn, suýt nữa ngã xuống lầu, Diệp Quân Tước đưa tay đỡ cô, lực tay có chút mạnh mẽ.
Cô ổn định lại dáng người, cố giả bộ trấn định: “Đi thôi, đến phòng khách nói chuyện, cuối cùng là xảy ra chuyện gì?”
Đợi cô ngồi xuống so pha, Diệp Quân Tước mới từ từ nói: “Thuyền vận chuyển bị chìm, trước khi lên đường tôi đã từng cho người kiểm tra, thuyền không có ván đề gì, chỉ là gặp một trận sóng không tính là quá lớn gió mà thôi, thế nhưng sao thuyền có thể yếu như vậy? Là bị người khác động tay động chân vào, muốn đẩy tôi vào chỗ chết… Cũng có khả năng, là nhằm vào anh trai. Tôi không biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, lúc muốn chạy mới phát hiện thuyền cứu sinh đều bị phá hỏng hết rồi, đều không dùng được… Tất cả mọi người trên thuyền, trừ tôi ra, đều không còn… cả hàng mang theo cũng vậy!”
Một bên hốc mắt Lâm quản gia đã ướt, hốc mắt Ôn Ngôn cũng chan chát, nhưng cô nhịn xuống không có khóc, gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt Diệp Quân Tước: “Sao anh trở về được?”
Cơ thể Diệp Quân Tước khẽ run, không biết là bởi vì lạnh hay là do sống sót sau tai nạn rất bất ngờ: “Trước khi thuyền chìm hẳn, anh trai đẩy tôi lên ván gỗ duy nhất ở chỗ đó, chỉ có thể khó khăn lắm gánh được trọng lượng của mình tôi… Tôi cũng không biết tại sao anh ấy làm như vậy, anh ấy nên bỏ mặc tôi chết đi, nhưng tôi chưa kịp phản ứng, nước biển quá lạnh, anh ấy không chịu đựng được, trực tiếp chìm xuống… Tôi đã phái người đi tìm kiếm, nhưng tối nay có sóng gió, khu vực biểm kia cũng có chút phức tạp, không thể ôm kỳ vọng quá lớn. Thật xin lỗi, nếu là tôi không để anh ấy đi biển thì đã không có chuyện gì HÔI, Không thể ôm kỳ vọng quá lớn, nghĩa là không có hy vọng. Mặc kệ Diệp Quân Tước nói những gì, Ôn Ngôn đều không nghe lọt, giờ này khắc này trong đầu chỉ có một âm thanh nhắc đi nhắc lại sự thật: Mục Đình Sâm chết, sẽ không trở về được nữa.
Không biết câu nói kia lặp lại trong đầu cô bao nhiêu lần, cô cuối cùng cũng không chịu nỗi nữa sụp đổ khóc lớn. Diệp Quân Tước đứng ở nguyên chỗ cũ run rầy dữ dội hon, tiếng khóc của Tiểu Đoàn Tử trên lầu và Ôn Ngôn đau khổ trước mặt đều để anh cảm thấy mình là tội nhân, Mục Đình Sâm chết, để lại vợ con không người chăm sóc, anh nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra, loại tình huống lúc đấy, vì sao Mục Đình Sâm lại lựa chọn cứu anh, một người từng phái sát thủ truy giết anh, tại sao lại hi sinh chính mình để anh sống sót?
Sau một hồi lâu, Lâm quản gia thấp giọng nói: “Nhị thiếu gia, cậu về trước đi, nghỉ ngơi tốt lấy lại sức, chuyện này còn phải có người thu thập cục diện rối rắm.” Diệp Quân Tước gật đầu, quay người hướng ra cổng. Lâm quản gia thay đổi cách xưng hô với anh, anh biết, Mục Đình Sâm vừa chết, trách nhiệm gánh vác Mục thị có khả năng sẽ rơi vào vai anh, nhưng anh không muốn, anh không muốn để người khác cho là Mục Đình Sâm là do anh hại chết, vì chiếm lấy Mục thị.
Đột nhiên, Ôn Ngôn lại lần nữa mở miệng: “Diệp Quân Tướ!
cPhong tỏa tin tức, không được để chuyện này truyền ra ngoài, chuyện tìm kiếm cũng phải bí mật tiền hành!”
Diệp Quân Tước hơi kinh ngạc, người con gái này… Vì sao ở thời điểm này đầu óc vẫn có thể linh hoạt như thế? Đúng thật là nên phong tỏa tin tức, nếu tin tức Mục Đình Sâm có khả năng lớn đã chết truyền đi, chuyện này sẽ trở thành một kiếp nạn rất lớn cho Mục thị.
Lấy lại tinh thần, anh lên đáng một tiếng, thân ảnh rất nhanh biến mắt trong màn đêm. Ôn Ngôn ngồi xuống ở phòng khách, trời còn mưa không ngớt, cô chưa từng chán ghét trời mưa như lúc này, nếu như lúc Mục Đình Sâm ra biển thời tiết nắng ấm, có thể bình an trở về hay không?