Chương 328: Oanh Oanh Liệt Liệt
Ôn Ngôn tiếp tục nói: “Ngày chúng tôi đuổi việc cô
ta chúng tôi đã trả tiền công cho cô ta, chúng tôi
không tính toán bánh ngọt và đồ uống cô ta ăn
trong cửa tiệm mỗi ngày, chỉ trừ một ít tiền vì ngày
nào cô ta cũng đến muộn, cô ta bất bình, làm ầm
lên rồi mới đi. Kể từ hôm đó, cô ta khuyến khích
bạn bè gọi đồ ngọt của cửa tiệm chúng tôi, gọi
xong liền đưa ra đánh giá không tốt, những thứ
trong cửa tiệm chúng tôi từ trước đến nay chưa ai
nói là có vấn đề, càng không nói đến vấn đề bản
và mắt vệ sinh, là cô ta đang vu oan giá họa.”
“Sau đó có một lần bọn họ gọi món tôi là người
giao đến, tôi cũng không uy hiếp đe dọa cô ta như
những gì cô ta nói, tôi chỉ chặn tài khoản của cô ta
và bạn bè của cô ta để tránh bọn họ tiếp tục đặt
hàng và đưa ra những đánh giá tiêu cực, hơn nữa
lúc đó tôi đã nói kà ghi lại bằng chứng, trên thực tế
lại không có, tôi vốn cho rằng cô ra đến đó là từ
bỏ, không ngờ thế mà lại phát triển đến bước phun
sơn lên trên cửa tiệm chúng tôi. Chúng tôi đã chỉ
hơn một vạn NDT cho cánh cửa đó, tôi đề nghị bồi
thường, nếu cô ta tiếp tục bêu xấu tiệm chúng tôi
không sạch sẽ và dùng nguyên liệu bản, tôi sẽ
kiện lên trên.”
Ghi chép xong, cảnh sát nhìn Bạch Tiểu Khả: “Cô
còn muốn nói gì nữa không? Người ta nói có thật
không? Nếu không tôi gọi đám bạn đó của cô đến
hỏi xem sao?”
Bạch Tiểu Khả luống cuống, từ cái lần Ôn Ngôn
đến thăm cửa đó, đám chị em đó của cô đã từ chối
giúp cô ta trả thù rồi, chuyện phun sơn là do một
mình cô talàm, nếu để đám chị em đó của cô ta
đều bị đưa đến đồn cảnh sát, vì để bảo vệ mình,
bọn họ nhất định sẽ bán đứng cô ta.
Sau nhiều lần cân nhắc và tự đấu tranh, cô ta gật
gật đầu: “Cô ta nói là thật… Tôi chỉ là có rắp tâm
trả thù… Tôi không có tiền đền bù… Tôi có thể sẽ
phải ngồi tù đúng không?”
Cảnh sát cong môi: “Chưa đến mức ngồi tù,
nhưng tạm giam thì có thể, còn tùy thuộc vào cô
thương lượng bồi thường với người ta như thế
nào, cánh cửa bị tháo xuống đó, chúng tôi đã chụp
ảnh lấy bằng chứng, bị cô phun rất thảm, cô không
đền không được, mau chóng liên hệ người nhà cô
đến bồi thường đi, nếu không cô không ra khỏi đây
được đâu.”
Bạch Tiểu Khả biết rõ tính tình của Ôn Ngôn, lỗ tai
mềm nhữn, lòng dạ lương thiện, cô ta không muốn
làm lớn chuyện, nhìn về phía Ôn Ngôn van nài:
“Tôi biết sai rồi, tôi sẽ không làm như vậy nữa, cô
bỏ qua cho tôi có được hay không? Tôi thực sự
không có tiền, bố mẹ tôi sẽ không quan tâm đến
tôi đâu, tôi lừa cô, căn bản tôi vẫn chưa tìm được
việc, đợt này tôi phải vay tiền để sống qua ngày,
tôi giúp cô lau sạch vết sơn trên cửa được
không?”
Trần Mộng Dao trả lời thay Ôn Ngôn: “Không thể
nào, chỉ có con đường đền tiền thôi, cánh cửa đó
chúng tôi đã thay xong rồi, những tổn thất mà cô
gây ra cho chúng tôi cô phải bồi thường không
thiếu một xu. Chúng tôi còn chưa tính đến chuyện
khác nữa đó, những đánh giá tiêu cực mà cô
khuyến khích bạn bè làm ra gây ra không ít rắc rối
cho chúng tôi, tôi còn chưa tìm cô bắt đền, cô biết
đủ hay chưa.”
Ôn Ngôn gật gật đầu, đồng tình với cách nói của
Trần Mộng Dao.
Bạch Tiểu Khả nói: “Được thôi, dù sao tôi cũng
không có tiền, các người muốn thế nào thì thế đó
đi, cùng lắm thì ngồi tù, loại chuyện này cũng
không nhốt được bao lâu đâu, rất nhanh tôi liền có
thể ra ngoài, tôi còn trẻ, chẳng sao cải”
Đến cả cảnh sát cũng nghe không được những lời
này: “Được được được, chúng tôi sẽ lập tức liên
lạc với bố mẹ cô đến giải quyết chuyện này, thái
độ của cô rất có vấn đề, chúng tôi sẽ tiến hành
giáo dục cô. Ngoài ra, những người khác có thể đi
rồi, tiếp sau chúng tôi sẽ thông báo cho các cô đến
giải quyết, để ý điện thoại.”
Ôn Ngôn và Trần Mộng Dao cảm ơn bọn họ, từ
đồn cảnh sát bước ra, họ cảm thấy nhẹ nhõm.
Không thể không nói rằng phía cảnh sát làm việc
vẫn đáng tin cậy nhát, loại chuyện phun sơn này
không phải là cực kì xấu xa, cũng nhận được sự
coi trọng, đây chính là sức hấp dẫn của một quốc
gia sở tại, nơi có công bằng và công lý.
Bởi vì trước đó không biết khi nào mới có thể giải
quyết xong để trở về cửa tiệm, cho nên bọn họ
trực tiếp cho những nhân viên khác trong cửa tiệm
nghỉ nửa ngày, thời gian trưa còn lại, cũng chỉ có
thể nghỉ ngơi.
Buồi sáng dậy quá sớm, bọn họ cũng không có kế
hoạch nào khác, đến chợ mua một ít nguyên liệu
dùng cho cửa tiệm, cũng mua một ít đồ ăn tích
trong nhà, dù sao thỉnh thoảng cũng phải tự mình
xuống bếp, thời gian buổi chiều còn lại dùng để
ngủ bù.
Khi đang nằm trên giường, Trần Mộng Dao đột
nhiên hỏi: “Tiêu Ngôn, cái người tên Lý Kha đó nói
chuyện với cậu như thế nào rồi?”
Ôn Ngôn nhắm mắt lại lắc lắc đầu: “Không có nói
gì nhiều, mình chỉ trả lời những đơn đặt hàng theo
như lời cậu nói, những thứ khác mình cũng không
có để ý đền.”
Trần Mộng Dao trêu chọc cô: “Cậu có từng nghĩ
đến một trận yêu đương oanh oanh liệt liệt không?
Mình không tin cậu từ trước đến nay chưa từng
nghĩ đến.”
Ôn Ngôn mở to hai mắt nhìn trần nhà suy tư một
lúc: “Hồi học đại học mình đã từng nghĩ tới, lúc đó
Thẩm Giới đã làm cho mình nảy sinh ý nghĩ này,
nhưng sau đó lại bị Mục Đình Sâm bóp nghẹt, cho
nên mình không nghĩ đến nữa. Sau này… Mục
Đình Sâm đích thân làm cho mình sinh ra cảm
giác sôi nổi ồ ạt, quả nhiên là oanh oanh liệt liệt,
cũng có thể nói là long trời lở đất. Cho nên cậu hỏi
mình vấn đề này không phải là rất ngu ngốc sao?
Mình đã từng oanh oanh liệt liệt rồi.”
Trần Mộng Dao nghĩ về mình và Triển Trì, mối
quan hệ giữ cô và Triển Trì trong ba năm qua
giống như một trò đùa, cô bị lừa dối và bị dụ dỗ
như một kẻ ngốc mà cô không hề hay biết, thậm
chí sau đó còn bị Triển Trì mê hoặc đồng ý quay lại
với nhau, còn suýt chút nữa kết hôn.
Bây giờ nghĩ đến Triển Trì, cô chỉ có ý nghĩ sợ hãi
và không bao giờ muốn gặp lại anh ta, cô rất tò mò
không biết bây giờ Ôn Ngôn có cảm giác như thế
nào đối với Mục Đình Sâm: “Tiểu Ngôn, bây giờ
cậu cảm thấy như thế nào về Mục Đình Sâm?”