Chương 331: Muốn Chối Bay Ư?
Kính Thiếu Khanh nhanh chóng rượt lên,
trong lúc cô chặn xe lại anh đã leo lên xe
trước rồi sau đó kéo theo cô vào trong:
“Khách sạn Cảng Tiệp!”
Hô hấp của Trần Mộng Dao không máy ồn
định, cô hỏi: “Tới khách sạn làm gì? Tôi
phải về nhà! Xin hãy quay đầu xe về tiểu
khu Thành Uyễn!”
Kính Thiếu Khanh móc ra một xấp tiền
mặt từ ví ra ném lên ghế phó lái: “Đi
khách sạn!”
Tài xế lái xe nhìn thấy cọc tiền mặt dày cui
liền xem họ thành một cặp tình nhân đang
cãi vã, còn rất ân cần mà quay đầu xe về
hướng đi khách sạn.
Lúc nãy Kính Thiếu Khanh mặt mày tối
sầm kéo Trần Mộng Dao vào xe nên cô
cũng biết anh đang rất nghiêm túc. Cô
không dám làm ầm lên mà chỉ có thể vừa
giằng co vừa nhỏ tiếng nói: “Đừng mà…
chúng ta tìm chỗ nào tốt hơn để nói
chuyện được không? Tôi sẽ không chạy
trốn nữa…
Thế nhưng anh hoàn toàn phớt lờ cô. Anh
không cho cô một cơ hội nào để thương
lượng mà kéo cô vào thang máy.
Trần Mộng Dao thấy trong thang máy
không có người mới dám lớn tiếng: “Anh
điên à! Anh mau thả tôi ra! Tôi nói cho anh
biết, anh mà còn làm như vậy nữa thì tôi
sẽ… tôi sẽ… con mẹ nó anh có nghe thấy
tôi nói gì không vậy?”
Anh nghiêng mặt qua nhìn cô bằng ánh
mắt trịch thượng: “Đang nghe đây, em cứ
nói tiếp đi, em sẽ làm sao nào?”
Trần Mộng Dao bị anh làm cho tức chết.
Xem ra anh đã ở khách sạn này từ sớm,
ban nãy đi vào cũng không cần phải đăng
ký hay gì cả. Cô hoàn toàn không có cơ
hội chạy trốn nữa rồi.
Cả hai vừa bước ra khỏi thang máy thì
anh đã đẩy cô vào phòng rồi khóa trái
cửa. Anh dồn cô vào góc tường: “Còn
muốn bỏ chạy ư?”
Cô kinh sợ nhìn anh, hai tay ôm chặt
trước ngực: “Không… tôi không chạy
nữa… anh có phải uống quá chén rồi
không? Đã trễ lắm rồi, tôi phải về nhà.”
Anh chống một tay lên tường, cúi đầu
nhìn xuống cô gái đáng thương đang bị
anh bao vây. Trong mắt anh ẩn chứa biết
bao tức giận và bất lực: “Tôi không say.
Trước đây chẳng phải đã nói rõ rồi sao?
Bây giờ em muốn chối bay ư? Lúc trước
chia tay những lời đó đều do chính miệng
em nói ra sao giờ có thể thu lại?”
Lưng cô dán chặt vào tường, tầm nhìn
của cô bị lồng ngực to lớn kia chặn lại:
“Lúc đó tôi chỉ nói đùa thôi…”
Anh lập tức ghì chặt cô vào tường, hỏi:
“Nếu tôi nói tôi cho là thật thì sao?”
Trần Mộng Dao bị mùi hương độc nhất và
hoóc môn nam tính của anh làm cho
choáng váng mặt mày. Cô có chút hít thở
không thông: “Anh nổi cơn điên gì vậy?
Mau cho tôi về, tôi sẽ xem như chuyện
hôm nay chưa từng xảy ra, chúng ta vẫn
có thể làm bạn…” Lời nói chưa hết thì môi
cô đã bị anh chặn lại bằng một nụ hôn.
Tranh thủ lúc cô còn sững sờ, Kính Thiếu
Khanh hơi lùi lại một chút. Anh thấp giọng
nói với cô một cách quyến rũ: “Ai muốn
làm bạn của em? Tôi muốn em trở thành
người phụ nữ của tôi.” Nói xong, anh
nhấn môi mình lên môi cô lần nữa.
Toàn thân của Trần Mộng Dao mềm nhũn,
túi xách và khăn quàng cổ đều rơi xuống
đất. Cô không còn nghĩ được tại sao mọi
chuyện lại thành ra thế này, cũng quên
mất câu nói nào của mình làm anh tức
giận. Bình thường anh chính là một tên
lưu manh có chút nhã nhặn, thật không
nghĩ tới một khi anh tức giận lại nằm
ngoài tầm kiểm soát của cô đến vậy!
Cô luôn cho rằng sức lực của bản thân
mình khá mạnh so với nữ giới, nhưng ở
trước mặt Kính Thiếu Khanh thì cô chả
khác nào chú gà con đang vùng vẫy.
Không dễ dàng lắm anh mới tách khỏi môi
cô, Mộng Dao lập tức ngắng mặt thở dốc.
Ban nãy tay anh ngoại trừ ăn chút đậu hũ
của cô thì cũng không có hành động gì
quá đáng khác. Khi cô còn chưa kịp thả
lỏng thì bỗng nhiên bị anh bé lên đi thẳng
về phòng lớn! Trong căn phòng ngủ ấy chỉ
có một chiếc đèn nhỏ ngay cửa phòng,
ánh sáng mập mờ dễ dàng khiến người ta
phạm tội. Không thể phủ nhận rằng cô có
một chút sa ngã vào bầu không khí này.
Trần Mộng Dao bị anh ném lên giường rồi
đè lên, cô hoảng loạn đây anh ra: “Dưa
hái xanh không ngọt đâu!”
Anh cười trả lời: “Nhưng giải khát được.”
Cô bắt lực mắng: “Anh là đồ biến thái!”
Anh đã hoàn toàn bắt được cô: “Tôi còn
có thể biến thái hơn nữa đấy.” Vừa nói
xong, tay anh đã luồn vào trong vạt áo
của cô.
Trần Mộng Dao đưa tay xuống chặn lại
tay anh, cô nhẹ giọng van nài anh: “Tôi
không chối nữa, tôi chịu trách nhiệm được
chưa? Anh đừng như thế mà…”
Động tác của Kinh Thiếu Khanh dừng lại.
Trán anh chạm lên trán cô, bốn mắt nhìn
nhau…
Hơi thở của cả hai đã trở nên nóng rực:
“Em sớm đã có ý định phủ nhận, ai biết
lần này em nói thật hay muốn lừa tôi?
Hoặc bây giờ em lấy điện thoại quay lại
làm chứng cứ cho tôi, nếu không thì đừng
hòng rời khỏi đây. Tôi sẽ khiến em giường
cũng không xuống được…”
Nghe thầy lời hăm dọa của anh, cô sợ
đến nuốt nước bọt. Cô đành phải thỏa
hiệp với yêu cầu của anh: “Được… tôi
quay! Anh đứng lên trước đãi”
Lúc này anh mới đứng dậy chỉnh lại quần
áo có chút xộc xệch của mình. Anh đứng
ở một bên rồi bắt đầu chỉ cô cách nói:
“Lúc quay nhớ nói rõ ràng em tự nguyện
làm người phụ nữ của tôi và sẽ tuyệt đối
không chối cãi. Nếu em phủ nhận thì tôi
sẽ khiến em không xuống được giường.
Lặp lại đầy đủ từng chữ một cho tôi.”
Mặt cô đã đỏ tận mang tai, đầy miễn
cưỡng cầm lấy điện thoại bắt đầu nhấn
nút quay phim. Cô nhìn vào camera trước,
vẻ mặt vô cùng khó xử nói: “Tôi đồng ý
làm người phụ nữ của Kính Thiếu Khanh
và tuyệt đối không chối cãi. Nếu tôi dám
phủ nhận thì anh ấy… anh… anh ấy sẽ
khiến tôi không xuống được giường…”
Càng nói thì giọng cô càng nhỏ bé đến
đáng thương. Những lời này đáng xấu
hổ… vậy mà còn bị điện thoại tiên tiền của
thời nay ghi hình lại toàn bộ nữa chứ.