Chương 1151:
Mục Đình Sâm đã hào phóng điều chỉnh hệ thống giám sát trong phòng làm việc. Để chuẩn bị cho màn kịch hôm nay, anh đã đặc biệt cài đặt hệ thống giám sát trong phòng làm việc.
Dù cho nhìn từ góc độ nào thì đều là chính mẹ Quý tự nhảy xuống dưới. từ đầu đến cuối Mục Đình Sâm không nhúc nhích ngồi ở bàn làm việc, còn bố Quý chỉ rơi nước mắt, không nói gì ngầm đồng ý, cảnh sát chỉ có thể coi như không có gì xảy ra, cho rằng đây chỉ là một vụ tự sát.
Sau khi cảnh sát rời đi, bố của Á Nam run rấy hỏi: “Khi nào tôi có thể đưa con trai tôi về nhà?”
Mục Đình Sâm cười nhẹ: “Bất cứ lúc nào, đừng quên thi thể của vợ ông. Mặc dù rơi xuống giống như một vũng bùn, nhưng vẫn phải chôn cát cẳn thật mới được.”
Bồ Quý giống như người mát hồn đi về phía cửa, đi được mấy bước đột nhiên dừng lại: “Cậu… thật sự để tôi đi sao?”
Vẻ mặt của Mục Đình Sâm trở nên lạnh lùng: “Tôi hận không thể để các người đều chết, nhưng… vậy là đủ rồi.
Ông đi đi, tôi không muốn nhìn thấy bất cứ ai trong Quý gia của ông nữa.”
Ngoài đau khổ, bố Quý còn cảm thấy như được ân xá. Ít nhất thì ông ta vẫn còn sống sót, Mục Đình Sâm cũng không đuổi cùng giết tận ông ta.
Buổi chiều, Tiểu Đoàn Tử chơi chán rồi, nhưng Mục Đình Sâm không cho phép cậu chạy lung tung, đối với cậu mà nói, công ty là nơi nhàm chán nhật. Cậu nghiêng đâu hỏi: “Bố, khi nào chúng ta về nhà thế ạ? Con muốn tìm mẹ chơi.”
Mục Đình Sâm thu dọn tài liệu trong tay, liếc nhìn bức tường kính bị hư hỏng nói: “Chúng ta bây giờ sẽ về nhà, nhưng thời gian này con không thể gặp mẹ được, mẹ con bị ốm, cần điều trị trong bệnh viện, đợi khi mẹ khỏe lại, chúng ta lại sẽ chơi với mẹ được chứ?”
Mặc dù Tiểu Đoàn Tử có chút miễn cưỡng nhưng vẫn gật đầu.
Mục Đình Sâm bé Tiểu Đoàn Tử đứng dậy đi tới cửa văn phòng: “Đới Duy, cho người sửa lại bức tường của văn phòng tôi càng sớm càng tốt. Tôi không muốn cả ngày đối mặt với lỗ thủng lớn như vậy.”
Đới Duy vẫn còn sợ hãi vì chuyện nhảy lầu của mẹ Quý.
Khi đối mặt với Mục Đình Sâm, anh ta khó tránh khỏi có chút sợ hãi. Đến cuối cùng thì có phải mẹ Quý nhảy lầu tự sát hay không, mọi người trong lòng đều biết rõ: “Vâng!
Tôi sẽ cho người làm ngay. Ngày mai anh sẽ có thể nhìn thấy một bức tường nguyên vẹn không chút sứt mẻ.”
Mục Đình Sâm thu lại ánh mắt lạnh lùng nhíu chặt mắt: “Cậu đang sợ tôi sao? Cậu đã ở bên cạnh tôi lâu như vậy rồi. Việc gì nên làm, việc gì không nên làm, trong đầu cậu phải rất rõ ràng. Chỉ cần cậu không phạm phải loại sai lầm không thẻ tha thứ đó, cậu muốn cái gì tôi đều có thể cho cậu. Yên tâm làm đi. Tôi trước nay đều đối xử không tệ với người của mình.”
Đới Duy vội vàng liên tục gật đầu: “Tôi biết rồi, Mục tổng.
Anh trước nay đối xử với tôi rất tốt, những điều này tôi đều biết! Anh bây giờ muốn về nhà sao? Vậy tôi ở lại trông người sửa tường, chờ bọn họ rời đi rồi sẽ quét dọn vệ sinh.”
Mục Đình Sâm gật đầu, bé Tiểu Đoàn Từ rời khỏi công ty.
Anh trực tiếp quay về Mục trạch, tình hình của Ôn Ngôn bên phía bệnh viện không được tốt, bây giờ không thể vào thăm, chỉ có thể thông qua bệnh viện mà nắm tình hình.
Ôn Ngôn không ở bên cạnh, anh đột nhiên đối với Tiểu Đoàn Tử rất kiên nhẫn, đã thay đổi rất nhiều so với trước đây. Anh luôn nhớ lại cách mà Ôn Ngôn dạy con, bắt chước theo những gì nhớ lại trong tiềm thức, sợ cô bất mãn với cách mà anh dạy con.
Anh cũng sợ cô sẽ không tỉnh lại nữa, anh không muốn để lại quá nhiều tiếc nuối giữa họ.
Anh rất muốn biết rốt cuộc thì ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì, tại sao Ôn Ngôn lại cùng Quý Á Nam ngã xuống từ trên sân thượng của khách sạn. Rõ ràng anh đã đi rất nhanh rồi, tại sao vẫn không đuổi kịp họ…
Vừa về đến nhà, điện thoại bỗng nhiên đổ chuông, nhìn Tiểu Đoàn Tử cởi giày chạy nhảy đi chơi, anh liền đi tới sân nhà nghe điện thoại: “Alo.”