Chương 9: Mục Đình Sâm Trở Về Rồi
Lúc giao bài tập, giáo viên hướng dẫn
nhìn tranh của cô lộ ra một nụ cười trào
phúng: “Em vẽ Mục Đình Sâm à? Bình
thường nhìn em trầm mặc ít nói, xem ra
sở thích của em cũng giống với đại đa số
nữ sinh nhỉ, có mấy người cũng giống
như em vẽ cậu ấy, nhưng chỉ có em là vẽ
đẹp nhất, có ảnh không? Lấy ra chia sẻ
chút đi?”
Cô giáo hướng dẫn là người phụ nữ sắp
30 tuổi, vẫn chưa kết hôn, tính tình không
được tốt lắm, đối Mục Đình Sâm có một
sự si mê gần như là cố chấp, mỗi ngày
đều cùng học sinh thảo luận hăng say.
Ôn Ngôn lắc đầu: “Không có ảnh…”
Cô giáo hướng dẫn trầm mặt: “Không có
ảnh chụp em lại vẽ đẹp như vậy? Toàn là
dựa vào tưởng tượng? Em gặp được
người thật rồi sao? Em như thế là không
được đâu nhé, lấy ra đi. Cô nhìn tranh của
em… giống như cậu ấy đang ngồi ở trong
nhà? Loại ảnh này trên mạng không có,
em lấy nó ở đâu?”
Trần Mộng Dao nhìn không được: “Làm gì
vậy hả? cậu ấy nói không có ảnh là không
có ảnh, cậu ấy vốn là đã vẽ rất đẹp rồi,
học sinh của cô, cô còn không biết hay
sao?”
Cô giáo phụ đạo đối với học sinh có bối
cảnh gia đình như Trần Mộng Dao vẫn có
chút kiêng kị: “Được rồi được rồi, biết em
ấy là tiểu khả ái của em, cô không cần
nữa được chưa?”
Nói xong, cô giáo phụ đạo tức giận đùng
thu dọn bài tập rời đi.
Trần Mộng Dao xích lại gần Ôn Ngôn tò
mò hỏi: “Làm sao cậu vẽ ra được vậy?
cậu chưa gặp được Mục Đình Sâm nhỉ?
Mình thì được gặp anh ấy một lần, ở trong
một buổi tiệc. Mình còn tưởng rằng cậu sẽ
khác với người khác cơ, thì ra trong lòng
cậu cũng thầm có ảo tưởng với nam thần
quốc dân à. Hi hi…”
Ôn Ngôn theo thói quen trầm mặc, cô mới
không có bất kỳ ảo tưởng gì với Mục Đình
Sâm, mỗi ngày ở chung một mái nhà, có
thể có ảo tưởng gì? Cô có thể vẽ ra được,
là bởi vì nó đã ngắm sâu vào trong cô, đời
này của cô cũng không thể nào thoát khỏi
nỗi ám ảnh của anh chăng?
“Mình nghe nói ngày hội trường năm nay
Mục Đình Sâm cũng đến, điều này cũng
không kỳ lạ nha, anh ấy cống hiến cho
trường học nhiều như vậy, bên trường
học mời anh ấy cũng là điều bình
thường.” Trần Mộng Dao quen với sự
trầm mặc của cô, tự mình nói.
Ngày hội trường, trường học trước mỗi kỳ
nghỉ đông và nghỉ hè đều sẽ có, chả có gì
ngoài những tiết mục chán ngắt, còn có
buổi diễn thuyết do bên nhà trường sắp
xếp.
Bây giờ cách ngày hội trường còn có hai
mươi mốt ngày, khi đó, Mục Đình Sâm đã
sớm đi công tác trở về.
“Tiểu Ngôn, buổi chiều không có tiết, đi ra
ngoài chơi đi, mình bao cậu đi trượt băng,
mình biết một sân trượt băng mới mở, sân
trượt tuyết xa lắm, nghỉ lễ mình đưa cậu
đi.” Trần Mộng Dao nói một hồi lâu, đã
thấy Ôn Ngôn đang thu dọn đồ đạc dáng
vẻ như phải đi, vội vàng đề nghị.
Ôn Ngôn nhíu mày, cô sợ Mục Đình Sâm
lại đột nhiên về nhà, nếu là lại phát hiện
cô không ở nhà, chỉ sợ không phải đơn
giản như vậy là có thể vượt qua được.
“Sao nào? Đi đi mà đi đi mà.” Trần Mộng
Dao đong đưa cánh tay của cô nũng nịu.
Ôn Ngôn lắc đầu bất đắc dĩ: “Không đi,
mình phải về nhà.”
Trần Mộng Dao cố chấp kéo tay của cô:
“Làm gì mà mỗi ngày đều vội vã về nhà?
Gia giáo nghiêm như vậy sao? Anh cậu
ăn thịt người hả?”
Cô giật giật bờ môi: “Ừm.” Mục Đình Sâm
hoàn toàn chính xác sẽ ăn cô.
Trần Mộng Dao nghẹn lời, vô cùng hiều kỳ
người anh trai trong lời nói của cô. Nhưng
là thấy vẻ mặt của cô thành thật, cũng
không muốn làm khó cô, chỉ đành buông
tay để cô đi.
Đi ra khỏi trường, vẫn chưa đi được nửa
đường, xích của xe đạp đột nhiên tuột.
Ôn Ngôn không biết sửa, chỉ có thể dắt xe
đạp đi về phía trước, bầu trời lại bắt đầu
rơi xuống những bông tuyết to như lông
ngỗng, hai tay của cô bị đông lạnh từ
ngày này sang tháng khác đã lạnh đến
nứt ra, gò má cũng đã bị gió lạnh thổi đến
đỏ lên.
Về đến nhà, trời đã tối, bóng đêm bao phủ
lấy Mục gia hoa lệ hoành tráng, nhưng
vẫn không che được sự uy phong vốn có
của nó. Mục Đình Sâm thích yên tĩnh, chỗ
ở cách Nam Đại rất xa, không có xe đạp,
cô đã phải chịu không ít tội.
Vừa vào cửa, má Lưu liền kéo cô vào
phòng bảo mẫu, mở máy sưởi để cô làm
ấm người: “Đứa nhỏ này rốt cuộc là
chuyện gì sảy ra? Muộn như vậy mới về,
lại bị lạnh thành như vầy, con ngại nói với
thiếu gia, để má đi nói, con đến một chiếc
áo dày cũng không có.”
Ôn Ngôn xoa xoa bàn tay đã lạnh cóng
của mình, nói bâng quơ: “Anh ấy đưa tiền
rồi, con không tiêu.” Tiền kia, cô tiêu thì sẽ
cảm thấy không thoải mái…
Lưu duỗi ngón tay ra giống như oán trách
vậy chọc chọc trán của cô: “Cho con tiền
con lại không tiêu, ngoan có cái gì chứ?
Chuyện đấy đã qua nhiều năm như vậy
rồi, thiếu gia đối với con cũng không tệ,
làm sao trong lòng con lại không vượt qua
được vậy? hôm nay thiếu gia trở về rồi,
con lại trở về muộn như vậy, cậu ấy lại
mắng con!”
Mục Đình Sâm trở về rồi?