Chương 464: Em Phải Ngoan Ngoãn
Khoảng khắc nằm im trên giường, tận đáy lòng cô
giễu cợt bản thân một lượt, sau đó từ tử rời giường
rửa mặt, chuẩn bị đến tiệm.
Lúc đánh răng, cô nhìn thấy dưới đáy ly lưu lại chút
nước, bàn chải đánh răng của Mục Đình Sâm kia cũng
ướt, nói cách khác, tối hôm qua không phải là mơ, anh
tới thật, hơn nữa… còn dùng ly của cô đánh răng.
Trong chốc lát não cô giật giật, tiện tay ném bàn chải
đánh răng của anh vào sọt rác. Chiếm tiện nghi xong
thì rời khỏi, cũng không nói một tiếng nào, xem cô là
cái gì? Tối hôm qua anh ngũ không tệ đi? Không bị
mắt ngủ đi? Cô thì một chút cũng ngủ không ngon,
hôm nay còn dậy trễ một tiếng.
Đang lúc cô đầy bụng oán giận đánh răng, bên ngoài
vang lên tiếng mở cửa, toàn thân cô ngây ra, sau một
khắc, Mục Đình Sâm mang theo bữa sáng xuất hiện
trước cửa phòng rửa tay: “Dậy rồi sao? Vệ sinh cá
nhân nhanh một chút rồi ăn điểm tâm, chờ một lát rồi
đưa em đến tiệm trước, sau đó anh sẽ về Đề Đô. Xin
lỗi, hôm qua trễ như vậy mà anh đến đây.”
Cô đáp lại một tiếng, động tác cứng nhắc tiếp tục
đánh răng, suy nghĩ trong đầu có chút hỗn loạn, vậy
mà anh chưa đi, chỉ là đi mua bữa ăn sáng, còn nói
một lượt như thế, tác phong hoàn toàn không thể giải
thích được, ở quá khứ có lúc nào anh khách khí với
cô như thế? Còn “xin lỗi, hôm qua trễ như thế mà anh
đến đây”, nói cứ như hai người không phải cách cả
thành phố hai ngàn cây số, mà giống như là cách một
con đường, không sợ bị chê cười sao?
Ban đầu cô cứ nghĩ tối hôm qua lúc anh gõ cửa nhiều
nhất cũng chỉ là tám chín giờ, sau mới biết được, đã
gần một giờ sáng, chờ anh ở trên giường giày vò cô
nhiều lần như thế, cũng gần sắp 4 giờ, nếu như không
phải tối hôm qua cô ngủ sớm, thì hôm nay tuyệt đối
không đến buổi chiều thì không dậy nổi.
Chốc lát đánh răng xong, thấy Mục Đình Sâm còn
đứng như cái chày ở cửa phòng rửa tay, cô hơi nghi
hoặc một chút. Theo ánh mắt của anh nhìn qua, là
bàn chải đánh răng đánh thương lại vô tội lẳng lặng
nằm trong sọt rác, cô lúng túng thuận miệng nói dối:
“Cái này… lúc tôi lấy cái ly không cận thắn làm nó rơi
xuống đất, tôi nghĩ là anh cũng sẽ không cần, nên vứt
bỏ. Không có gì, ăn cơm đi, hôm nay dậy quá muộn
rồi, động tác anh nhanh lên một chút được không?”
Mục Đình Sâm như có điều suy nghĩ “a” một tiếng,
mang theo bữa sáng đến cạnh bàn ăn.
Trong lòng Ôn Ngôn có chút không chắc, theo bản
năng sợ kích động đến thần kinh nhạy cảm của anh,
sợ anh không vui lại cưỡng ép mang cô về Đề Đô, cô
còn chưa chuẩn bị xong: “Cái kia… không phải là anh
không tin tôi chứ?”
Anh ngước mắt nhìn cô, sắc mặt như thường: “Không
tin em cái gì? Chuyện bàn chải đánh răng sao? Em
nói như thế nào thì anh tin như Vậy, việc nhỏ, không
nhát thiết phải vạch trần.”
Khoé môi cô giật giật, quả nhiên, căn bản là anh
không tin lời nói dối của cô, ngoài mặt biểu hiện ra là
tin, trong lòng sớm đã rõ ràng cô nói dối rồi. Cô ho
khan hai tiếng, nỗ lực ngăn chủ đề này: “Hôm qua chỉ
là anh nhất thời hứng thú chạy đến đây hả? Hôm nay
lại quay về, không cảm thấy mệt sao?”
Anh ăn qua loa: “ý của em, anh dứt khoát không nên
đi nữa sao?
Cô vội vàng xua tay: ” Không đúng không đúng, ý của
tôi đó là, anh không cần thiết chạy qua chạy lại hành
hạ bản thân như thé, thỉnh thoảng qua đây một chút là
tốt rồi, tôi cũng là nghĩ cho anh, đúng không? Công
việc anh bận rộn như vậy, gia ngiệp Mục gia lớn như
vậy đều trong tay anh, như thế thì quá trễ nãi việc của
anh đi…” Chủ yếu là không muốn trong thời hạn suy
nghĩ không rõ ràng với anh! Một lần nữa cô đã vượt
qua điểm mấu chôt, từ lúc bắt đầu rời khỏi Mục gia
cho đến bây giờ, xảy ra gì đó nhiều lần với anh cô
cũng không dám đếm… Cô sợ anh luôn chạy tới
thường xuyên như vậy, cô sẽ sụp đổ mát.
“Có phải là em cho rằng anh không từ mà biệt, cho
nên mới vứt bàn chải đánh răng của anh?” Đột nhiên
Mục Đình Sâm tha chủ đề trở về, trong mắt lộ vẻ trêu chọc.
Ôn Ngôn ngần ra, cảm giác bị vạch trần không dễ
chịu, cô lên tiếng phủ nhận: ” Không phải! Chính là
không cần thận rơi xuống sàn! Anh có bệnh sạch sẽ
mà, nếu tôi lén bỏ lên lại, nếu anh biết nhất định sẽ xé xác tôi.”
Mục Đình Sâm khẽ cười một tiếng: “A2? Thật không?
Dựa theo tính cách của em, em thực sự sẽ len lét trả
về coi như là bàn chải đánh răng chưa hề bị rơi trên
sàn. Không nên nói dối, em chính là cố ý ném. Anh
biết em không muốn anh thường xuyên đến tìm em,
yên tâm, anh cũng không rãnh nhiều như vậy, mấy
tháng trước khi em về lại Mục gia, thỉnh thoảng anh sẽ
tới một lần. Nếu để cho anh phát hiện bên cạnh em có
người đàn ông khác, anh sẽ mang em về trước thời hạn.
Ôn Ngôn thở phào nhẹ nhõm, qua loa có lệ: “Được,
tôi đi vào trong lấy túi đã.”
Đến cửa tiệm, Mục Đình Sâm hạ xuống một cái hôn
dưới trán cô, nhìn cô thâm tình, giơ tay vén tóc dài
cuốn quanh ngón tay: “Lúc anh không ở đây, em phải
ngoan ngoãn.”
Mặt Ôn Ngôn đỏ lên, không được tự nhiên lui về sau
hai bước: “Đã biết, anh đi đi, máy bay sắp bay rồi.”
Đây là ở cửa tiệm đấy, thật sự là chuyện gì anh cũng dám làm.
Nhìn Mục Đình Sâm rời đi, cô thở phào một cái thật
dài, cất bước đi vào trong tiệm. Thần sắc hai người
Lam Tương và An Nhã lạ lùng: “Ai ya, em chân trước
vừa về, người ta chân sau liền đuổi tới, giữa ban
ngày, ôm ôm áp ấp, xem ra tình cảm khôi phục kông tổ
Ôn Ngôn liền biết là sẽ bị trêu đùa, nên chạy thẳng
vào phòng bếp: “Mọi người làm đi, nghỉ ngơi vào ngày
rồi, hôm nay làm ăn chắc sẽ không tệ.”