Chương 13: Tận Mắt Trông Thấy
Ôn Ngôn không hé răng, xoay người dựa
vào vách tường ở hành lang chịu cơn đau
dạ dày.
Trần Mộng Dao tuy là khó chịu trong lòng,
nhưng sẽ không cố tình gây sự vào lúc
mình làm sai, đi tới cạnh đứng chung với
Ôn Ngôn, nhìn tòa nhà kí túc ở xa xa mà
nói: “Cậu biết không? Tòa kí túc bên kia
cũng là do Mục Đình Sâm giúp đỡ, còn rất
xa hoa nữa, anh ấy đúng là có tiền, nhà
chúng ta đều chỉ là tôm tép mà thôi, tiểu
Ngôn, nghe nói hôm nay anh ấy muốn tới
trường học tham quan…”
Ôn Ngôn không đáp, dạ dày thật sự rất
đau đón.
Lúc này, giáo viên phụ đạo hiên ngang
lẫm liệt đi ra: “Hai người các em cũng biết
điều đấy, bị phạt đứng còn nhàn hạ tán
gẫu một cách thoải mái? Lấy bản vẽ ra
cho tôi, hai đứa đứng vẽ ngay ở hành
lang! Tan học không nộp được bài tập, hai
người chờ xem”
Trần Mộng Dao hát cằm lên, đi vào phòng
học lấy bản vẽ, Ôn Ngôn lại đứng tại chỗ
không nhúc nhích, tầm mắt đã hơi hoa lên.
Giáo viên phụ đạo nhìn dáng vẻ yếu đuối
mong manh này lại càng tức, đưa tay đây
cô một cái: “Tôi bảo em lấy đi bản vẽ! Bị
điếc rồi à”
Bị đầy một cái, Ôn Ngôn liền ngã luôn trên
Chương 13: Tận Mắt Trông Thấy
mặt đất, Trần Mộng Dao đi ra trông thấy
cảnh này, đứng tại chỗ hét lên với giáo
viên phụ đạo: “Cô đẩy cậu ấy làm gì?!”
Giáo viên phụ đạo có hơi chột dạ: “Tôi chỉ
đầy nhẹ một cái, ai mà biết…”
Trần Mộng Dao ngồi xổm xuống đỡ Ôn
Ngôn, vừa hét lên với giáo viên phụ đạo:
“Cô xong rồi đấy em nói cho cô biết, đây
là cô trừng phạt thể xác, cô không xứng
làm nhà giáo!”
Giáo viên phụ đạo cảm thấy bị oan uỗng:
“Em ấy là giấy chắc? Tôi động vào một cái
là gục luôn rồi? Nghe có hợp lý không?
Trần Mộng Dao, em đừng có ỷ vào
chuyện nhà mình có tí tiền liền bôi nhọ
người khác? Ôn Ngôn tôi nói em cũng
đừng vờ vịt nữa, dáng vẻ yếu đuối mỏng
manh cho ai xem vậy?”
Tiếng cãi vã trên hàng lang lại càng vang
rộng, hai người tranh chấp không chịu
thông, tình cảnh này bị đám người đi ở
khúc quanh hành lang trông thấy, hiệu
trưởng đi đầu sắc mặt vô cùng khó coi,
ông sớm đã thông báo ngày hôm nay Mục
Đình Sâm tới, không thể xảy ra sự có…
Ánh mắt Mục Đình Sâm ở bên cạnh đang
khóa chặt trên người Ôn Ngôn, biểu hiện
bên ngoài thì không xao động chút nào,
nhưng lúc nhìn về phía giáo viên phụ đạo,
ánh mắt anh trầm lại.
Ôn Ngôn yếu ớt nói: “Đừng cãi nhau
nữa… Mình không sao, Dao Dao, cậu giúp
mình lấy bàn vẽ…”
Trần Mộng Dao nhẫn nhịn cơn tức đi vào
phòng vẽ tranh lần nữa, giáo viên phụ đạo
tức không chịu nồi, lại đẩy Ôn Ngôn một
cái nói: “Em không phải gió thổi cũng gục
à? Em ngã thử lần nữa cho tôi xem nào!”
Sức lực lần này mạnh hơn lần trước rất
nhiều, Ôn Ngôn đau tới mức không nói
nên lời, chỉ thấy trước mắt biến thành màu
đen, cả người lảo đà lảo đảo.
Nhưng mà chớp mắt tiếp theo, một cánh
tay mạnh mẽ ôm cô vào lòng, Ôn Ngôn cả
người mất sức, trong hơi thở toàn là mùi
hương quen thuộc của người kia.
“Mục Đình Sâm…”
Ôn Ngôn nỉ non, trong tầm mắt mơ hồ
xuất hiện đường cằm cương nghị, khắp
khuôn mặt lạnh lùng là sự tức giận.
Còn chưa kịp hỏi tại sao anh lại xuất hiện
đột ngột, cô đã tối sầằm mắt lại, ngã xuống
mắt đi tri giác.
Giáo viên phụ đạo thấy người đàn ông đột
nhiên xuất hiện, bị khí tức lạnh lùng trên
người anh làm sợ hãi, bỗng nhiên sắc mặt
trắng bệch.
Người đàn ông không lên tiếng, ôm người
ở trên mặt đất không nói một lời, sắc mặt
âm trầm tới đáng sợ, đáy mắt ẩn chứa sự
tức giận như thể sẽ bộc phát bất kì lúc
nào.
Hiệu trưởng đi sát theo cũng tái mặt rồi,
chỉ tiếc không thể mài sắt thành kim tức
giận lườm giáo viên phụ đạo một cái: “Cô
lại gây rắc rối cho tôi đấy!”
Lúc Trần Mộng Dao đi ra đã thấy người
đàn ông ôm Ôn Ngôn biến mất ở khúc
quanh hành lang, hiệu trưởng cũng hấp
tấp chạy theo, chỉ còn lại giáo viên phụ
đạo mặt xám như tro.
Ý thức được chuyện gì xảy ra, cô ấy đẩy
giáo viên phụ đạo một cái: “Cô chờ đấy!”
Nói xong, cô vội vã đuổi theo.
Ở ngoài phòng cấp cứu bệnh viện đa
khoa, Mục Đình Sâm ngồi trên ghế dài,
hơi cúi thấp đầu, trên người tỏa ra khí tức
giống như núi băng, tĩnh mịch lại lạnh tới
tận cùng.
Hiệu trưởng và Trần Mộng Dao đứng ở
bên cạnh, lo lắng đi qua đi lại, đột nhiên
Mục Đình Sâm mở miệng: “Giáo viên phụ
đạo của Nam Đại rất “đặc biệt”.”