Chương 333: Không Thể Sinh Con
Tim của Ôn Ngôn muốn tan ra: “Chị Lam
à, chắc chắn kiếp trước chị đã cứu cả hệ
Ngân Hà đói! Bé gái đáng yêu á đi, bé tên
gì vậy chị?”
Lam Tương nhìn con gái mình bằng ánh
mắt yêu thương: “Tên thật là Đông Lộ,
còn biệt danh là Nha Nha.”
“Đáng yêu quá đi mắt! Sau này nếu trong
nhà không tiện thì chị cứ mang con qua
đây, sẽ không sao đâu chị.” Ôn Ngôn ước
gì ngày nào cũng nhìn thấy đứa trẻ đáng
yêu này.
Lam Tương gật đầu, thuận miệng nói:
“Sau này em cũng sinh một đứa con gái
đi. Em xinh đẹp như vậy, nhất định đứa
nhỏ cũng rất xinh xắn.”
Nụ cười trên gương mặt Ôn Ngôn cứng
đờ: “Em… em không thể sinh con.”
Lam Tương rất kinh ngạc: “Tại sao?”
Ôn Ngôn không muốn nhắc lại chuyện cũ:
“Em cũng không muốn nhắc tới nữa.
Chắc chị cũng nghe qua Lê Thuần bọn họ
nói rồi, em đã kết hôn nhưng không thể
sinh con.”
Lam Thuần hơi sững người: “Là vì vấn đề
của người chồng sao?”
Ôn Ngôn lắc đầu: “Là em, em không sinh
con được. Được rồi, em phải đi làm việc
đây.”
Thời tiết tháng tư ở thành phố này có chút
nóng bức, ngoại trừ những ngày mưa
phải mặc áo khoác thì đều phải mặc áo
tay ngắn. Nơi đây không phải thành phố
duyên hải nên giá cả của hải sản rất mắc,
ngay cả loại hải sản thường thấy nhất
nhưng Ôn Ngôn cũng không dám mua.
Đối với ăn mặc đi lại thì Trần Mộng Dao
lại yêu cầu nhiều hơn, nhất là mảng ăn
uống. Để không bạc đãi cái miệng của
mình, cô thường hay mua nguyên liệu đắt
tiền về làm cơm dù cho tài nấu nướng của
cô khá tệ.
Cuối cùng Trần Mộng Dao cũng vỡ òa sau
khi làm xong một bàn đầy món hải sản:
“Cái tên Kính Thiếu Khanh đó có nói rằng
lát sẽ qua đây gặp mình. Cũng đã hai
tháng trời rồi, nếu anh ấy không tới thì
mình sẽ bị trình nấu nướng của mình
chọc điên mắt!”
Ôn Ngôn không hề kén ăn, cho dù cơm
do Trần Mộng Dao nấu có khó ăn cỡ nào
thì cô vẫn nuốt xuống được. Cô phót lờ vẻ
ngoài khó coi của mấy món hải sản kia,
vừa ăn vừa nói: “Nếu cậu muốn gặp anh
ấy thì gọi điện kêu người ta qua đây đi,
mình thấy giờ là lúc cậu nên cân nhắc
việc quay về Đề Đô rồi đấy, néu không thì
cả hai người cứ yêu xa hoài sao?”
Trần Mộng Dao trước giờ chưa cân nhắc
đến chuyện này, bây giò nghĩ lại mới thấy
việc quay về Đề Đô chỉ còn là vấn đề sớm
hay trễ: “Vậy… còn cậu thì sao? Nếu mình
quay về thì cậu cũng đi chung chứ?”
Ôn Ngôn lắc đầu: “Mình không về đâu.
Cậu về đó là để theo đuổi tình yêu và hôn
nhân, mình về thì để làm gì cơ chứ? Mình
sẽ ở đây trông chừng cửa tiệm, vậy là tốt rồi.
Trần Mộng Dao tuyệt đối không phải loại
người vì tình yêu từ bỏ tình bạn: “Vậy
mình cũng không về. Dù sao ngày nào
mình cũng có liên lạc với Kính Thiếu
Khanh, yêu xa thì yêu xa vậy. Nếu anh ấy
muốn gặp mình thì chắc chắn sẽ tìm
mình, còn nếu không muốn gặp thì mình
cũng lười gặp. Mình sẽ tuyệt đối không bỏ
lại cậu một mình ở đây đâu. Một là ở lại
với cậu, hai là cả hai cùng đi. Với lại mình
từng hứa với cậu sẽ cùng cậu cả đời
không sinh con. Chuyện này mình cũng
sẽ nói trước với Kính Thiếu Khanh để sau
này đỡ rắc rối. Nhưng mà cũng chưa chắc
mình sẽ kết hôn đâu, một chữ còn chưa
được một nét mà.”
Ôn Ngôn cứ tưởng lúc trước Trần Mộng
Dao nói vậy để an ủi cô thôi, cô không
ngờ Trần Mộng Dao lại rất nghiêm túc:
“Dao Dao à, chuyện này không thể làm
bậy được đâu. Kết hôn và sinh con là
chuyện thường tình, cậu nói để an ủi mình
thì không sao nhưng không thể không
sinh con như mình được. Mình muốn có
em bé nhưng không được còn cậu là có
thể có em bé nhưng không muốn, hai cái
hoàn toàn khác nhau. Vả lại gia đình của
Kính Thiếu Khanh thì cậu cũng biết rồi,
không có em bé là việc không thể nào. Mà
theo như mình biết thì một khi Kính Thiếu
Khanh đã theo đuổi cậu được thì chắc
chắn sau này cũng sẽ tiến tới hôn nhân
thôi, giờ đã được nửa chữ còn gì?”
Trần Mộng Dao đột nhiên nghĩ ra một ý
tưởng kỳ lạ: “Nếu không thì mình sinh
thêm một đứa cho cậu nuôi!”
Ôn Ngôn bị cô chọc tới nghẹn họng, phải
uống hết nửa ly nước mới ồn hơn chút ít:
“Cậu muốn đưa con cho mình thì cũng
phải xem thử Kính Thiếu Khanh họ đồng ý
hay không. Chưa kể bây giờ mình chẳng
khác gì đã ly hôn, cậu đưa con cho một
mình mình nuôi cũng an tâm sao? Thôi
được rồi, đừng nhắc tới mấy chuyện
không có khả năng nữa, mau ăn cơm
thôi.”
Vừa nói xong, Kính Thiếu Khanh đã gọi
video tới. Sau khi tiếp điện thoại liền ống
kính trước về phía bàn ăn đang chất đầy
mấy món ăn địa ngục: “Anh xem thử món
em nấu rồi đánh giá chút đi.”
Kính Thiếu Khanh nhìn vài cái xong liền
không chút khách sáo mà bình phẩm:
“Không khác gì đồ ăn của heo, nhìn màu
sắc là biết không ngon rồi. Để anh đưa
em số điện thoại nhà hàng của anh, tới
giờ cơm thì cứ gọi món là được.”
Đủ quyết đoán, đủ chê bai.
Trần Mộng Dao không vui xoay ống kính
về phía Ôn Ngôn: “Tiểu Ngôn đang ăn
đây, anh đang chửi cậu ấy là heo phải
không?”