Chương 357: Anh Thực Sự Đã Đến Đây
Không có khả năng, anh đang ở Đề Đô thì làm sao
xuất hiện ở đây và làm máy chuyện nhảm nhí như
vậy chứ? Chưa kể trước đây cô đã chủ động nhắn
tin cho anh để anh rút Lê Thuần về, anh cũng
không trả lời cô như thể thật sự buông tha cho cô
rồi. Vậy lần này chắc do cô đã nghĩ nhiều, anh ta
sẽ không làm như vậy đâu.
Sau khi Trần Mộng Dao rời khỏi thì cửa tiệm vẫn
kinh doanh như cũ, cuộc sống cứ thê diễn ra. Thời
tiết hôm nay khá đẹp… gió hiu hiu lại không nắng
nóng, ánh nắng vừa đủ và cửa tiệm khá đông
khách như muốn khiến cho tâm trạng của Ôn
Ngôn tốt hơn vậy.
Gần giữa trưa, Lam Tương bỗng nhiên kêu lên
một tiếng bất ngờ: “Tiểu Ngôn, đơn hàng lớn này
là của một công ty tài chính trong tòa nhà đối
diện… hình như là công ty của chồng em thì phải?
Một trăm phần bánh ngọt và cà phê Mỹ. Cà phê thì
dễ làm rồi nhưng nếu lành bánh ngọt thì mệt cho
em rồi… Chiếc Rolls Royce kia chắc không phải
của chồng em đó chứ? Nếu không phải ông chủ
mời nhân viên thì ai lại xuống đơn với số lượng
nhiều đến vậy?”
Bị Lam Tương hỏi thế, Ôn Ngôn cảm thấy không
ồn. Đừng nói là Mục Đình Sâm thực sự đã tới đây
chứ? Americano và bánh ngọ là chủ ý của anh,
nhưng một trăm phần thì chẳng khác nào anh
muốn cô mệt chết à?
Có tiền mà không kiếm thì chính là đồ ngốc, Ôn
Ngôn đeo tạp dề lên người: “Khi nào cần giao?
Nếu anh ấy yêu cầu giao thường thì em liền chạy
thẳng qua đó.”
Lam Tương lắc đầu: “Không phải, đơn hàng này
chỉ cần giao trước bốn giờ chiều là được.”
Ôn Ngôn tràn đầy năng lượng nói một câu: “Còn
nữa, sau này Mục Đình Sâm là Mục Đình Sâm, chị
đừng gọi là chồng của em nữa.”
Lam Tương làm ra một động tác che miệng, bọn
họ đã khá quen thuộc với nhau rồi nên một chút ý
tứ này cô có thể nghe hiểu được.
Tới chiều thì Ôn Ngôn đã hoàn thành một trăm
phần bánh ngọt, phía An Nhã thì nhờ có sự giúp
đỡ của những người khác cũng làm xong cà phê.
Do số lượng quá lớn nên không thể một người
giao hết được mà trong cửa tiệm thì chỉ có vài
móng người, thành ra phải huy động toàn bộ nhân
lực. Về chiều thì cửa tiệp không nhận đơn khác
nữa vì mọi người đều phải tập trung làm xong một
trăm phần bánh này.
Ban đầu Lam Tương không có ý định tính cả Ôn
Ngôn vào đội giao hàng nhưng cô ấy đã tự đưa ra
đề nghị đi chung. Thật ra Ôn Ngôn muốn xem xem
Mục Đình Sâm có ở đây hay không.
Tối hôm qua cô uống quá nhiều nên không nhớ
được chỉ tiết khi bị theo đuôi. Bây giờ suy nghĩ lại
thì cô cảm thấy không tới nỗi đáng sợ. Cái người
theo chân cô về tới nhà và còn mở cửa giúp cô,
đầy chìa khóa vào trong nhà kia rốt cuộc là ai?
Ôn Ngôn và nhân viên trong tiệm đã tới tòa nhà
đối diện, họ đặt toàn bộ đồ đạc lên trên quây lễ tân
của công ty của Mục Đình Sâm. Hình như cô gái
ngồi ở quầy lễ tân đã sớm biết họ sẽ tới, trên quầy
đều sạch bong không còn thứ gì khác. Thế nhưng
phần bánh ngọt chiếm khá nhiều diện tích nên cuối
cùng vẫn không để hết được lên quây lễ tân.
Đột nhiên có người ở cửa ra vào la lên: “Máy phần
không để hết được thì đem vào đây. Bà chủ cứ
đem mấy phần cô đang cầm trên tay vào phòng
làm việc nhé.”
Sắc mặt của Ôn Ngôn khi nghe thấy hai chữ “bà
chủ” liền đen lại, nhưng cô cũng không dám chắc
người ta có phải đang kêu cô hay không. Cô
không nói gì mà thành thật cầm theo mấy phần
bánh ngọt trên tay đi vào. Người kia đối xử với cô
rất khách sáo, ngoại trừ việc không có giúp cô cầm
mấy phần bánh thì của đường đi đều gật đầu cúi
người nịnh nọt.
Sau khi đưa cô đến trước cửa phòng làm việc thì
người kia liền rời đi. Cô không thể lấy tay đây cửa
nên đã trực tiếp dùng chân đá lên. Bởi vì cửa
phòng làm việc không lắp khóa nên không hề khóa
trái, cô chỉ đá vào liền mở ra. Trong khoảnh khắc
cánh cửa đầy vào thì cô có thể xác định rằng Mục
Đình Sâm thực sự đã đến đây. Anh đang ngồi ở
bàn làm việc xem xét tài liệu, cả người anh toát lên
khí chất sạch sẽ không nhiễm bụi trần.
Cô không nhìn anh thêm lần nào mà đặt đồ đạc
lên bàn làm việc của anh: “Đây là cà phê và bánh
ngọt mà anh đặt, xin từ từ thưởng thức.”
Cô nói xong liền xoay người rời đi, Mục Đình Sâm
cũng không gọi cô lại.
Đợi đến lúc đã đi được một quãng khá xa, cô mới
thở ra một hơi. Đồng thời cô cũng không hiểu vì
sao anh lại đẫy cô tới đây. Rõ ràng lúc nãy anh
không muốn gặp và nói với cô một câu nào…
Mục Đình Sâm nhìn bánh ngọt và cà phê trên bàn
đến nhập thần. Anh đặt xuống phần tài liệu trên
tay rồi mở hộp ra ăn thử một miếng bánh ngọt,
khóe miệng anh hơi cong lên. Bánh ngọt lần này
so với lần trước ngon hơn nhiều, dù vẫn chưa thê
ngon bằng thợ bánh chuyên nghiệp làm nhưng
như vậy là rất tốt rồi. Ít ra không khiến anh ăn xong
phải nhập viện như lần trước.
Quản lý cấp cao đứng trước cửa phòng làm việc
cười hỏi: “Mục tổng, tôi đã theo ý của anh mà nhờ
phu nhân tận tay đưa bánh đến cho anh, anh nhìn
thấy cô ấy rồi chứ? Tôi đã nói mà, vợ chồng cãi
nhau ở đầu giường thì cuối giường lại làm hòa
thôi, đâu có gì nghiêm trọng đâu chứ? Anh đem
người về giường dỗ dành chút là được thôi, cũng
đâu cần phải tốn nhiều thời gian như vậy…”
Mục Đình Sâm thu lại nụ cười trên khóe miệng,
anh quét mắt nhìn người quản lý kia: “Cậu tên là
Lưu Tam Đao?”
Quản lý cười xấu hổ: “Tên là do cha mẹ đặt cho…
tôi cũng không dám ý kiến…”
Mục Đình Sâm lạnh lùng nói: “Công ty là nơi làm
việc, không phải là nơi để cậu táy máy chuyện
riêng tư của lãnh đạo.”
Lưu Tam Đao hận không thể tự vả hai bạt tai liền
vội vàng đóng cửa chạy đi. Tâm trạng của ông chủ
thật khó đoán, xém chút nữa anh đã chuốc họa
vào thân rồi!
Ôn Ngôn về tới cửa tiệm nhưng không nói một lời
mà bước thẳng vào phòng bếp. Bây giờ sở thích
duy nhất của cô chính là làm bánh ngọt, nhất là
những lúc buồn phiền thì chỉ cần làm chút bánh
ngọt sẽ khiến cô bình phục lại tâm trạng.