Chương 674: Chỉ Là Anh Áy Không Yêu Tôi
Bước chân của người chị dừng lại, chị không thể tin được nhìn đám “người thân”: “Mấy người đang làm gì vậy? Bó, con trai của bố chết rồi! Anh hai anh ba, em trai của các anh chết rồi!
Em ấy có mắc nợ mọi người không? Em ấy không mắc nợ bất kỳ một ail Những thứ đó đều là của em ấy, cho dù em ấy có mang xuống phần mộ thì mấy người cũng không có tư khách phân chia! Có một số người thật xấu xa đến mức ghê tởm, tôi chán ghét rằng tôi có người nhà như máy người!”
Hai anh trai của nhà họ Lâm vẫn muốn có được tài sản của Lâm Táp trong tay, duy chỉ có bố Lâm là rơi vào trầm tư. Cuối cùng, ông ta thở dài một hơi: “Các con im hết đi! Thôi, hôm nay chúng ta không nên đến nơi này, cứ để nó đi đi…”
Lâm Thái Vy thấy tình hình có chút không đúng mới kịp nhận ra Lâm Táp đã chết rồi. Cô ta như người mắt hồn, run rẫy ngồi ở dãy ghé dài. Chỉ vài tháng trước anh còn cười nói với cô ta, hay người cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đi ngủ… người đó thật sự ra đi rồi… sau này, trên thế giới này sẽ không còn anh nữa.
Cô ta bỗng nhận ra bản thân sai lầm đến quá đáng. Điều cô ta muốn không phải là tiền tài, cô ta chỉ muốn nắm bắt hét tất cả mọi thứ liên quan đến anh chứ không cam tâm đối diện với hiện thực. Cô ta muốn trở thành người quan trọng nhất trong cuộc đời anh, nhưng anh lại lựa chọn việc cắt đứt quan hệ với cô ta sau khi có kết quả xét nghiệm. Lâm Thái Vy đã hy vọng biết bao rằng Lâm Táp sẽ nói với cô ta rằng anh muốn trải qua quãng thời gian cuối cùng với cô ta…
Đến tận phút cuối cùng, Lâm Thái Y vẫn không thể hiểu được tại sao anh lại đẩy cô ta ra. Đúng thật cô ta đã nói dối anh, có tình che giấu thân phận và bối cảnh của mình nhưng tình cảm cô ta dành cho anh đều là thật. Anh chết rồi… những thứ như tiền bạc này kia, trong thời khắc này đã không còn quan trọng nữa.
Chỉ là cô ta không cam tâm mà thôi.
Bồ Lâm và chị gái của Lâm Táp lần lượt rời đi, hiện giờ chỉ còn lại hai người anh trai nán lại trong bệnh viện. Hai người họ đem chủ ý gán vào người của Lâm Thái Vy: “Cô và Lâm Táp chia tay lâu chưa? Nếu như cô giả bộ mang thai thì chẳng phải mọi chuyện đều xong rồi sao? Có con rồi thì chắc chắn lấy được tài sản của Lâm Táp!”
Lâm Thái Vy hoang mang ngắng đầu nhìn hai người, gương mặt của bọn họ khiến cô ta có chút buồn nôn. Cô ta không nói gì mà chỉ sững người như kẻ mắt hồn.
Đột nhiên, Ôn Ngôn chạy ra từ phòng bệnh. Những lời lúc nãy bọn họ nói, cô đều nghe hết rồi: “Ý định không tồi, nhưng bị tôi nghe thấy hết rồi. Thật ngại quá.”
Hai anh em nhà họ Lâm đã tức đến khuôn mặt đỏ bừng nhưng vẫn ngoan có: “Đồ vật của Lâm Táp là của Lâm gia, cuối cùng chúng tôi cũng phải dùng thủ đoạn để lấy về thôi, trách chúng tôi được sao? Rốt cuộc mấy người đang có chủ ý gì?”
Ôn Ngôn lười quan tâm đến bọn họ, cô đi thẳng về phía Lâm Thái Vy: “Bây giò Lâm Táp đã không còn, chúng ta có thể bắt đầu tính số rồi.”
Lâm Thái Vy khó khăn hỏi: “Cô muốn sao?”
Ôn Ngôn lập tức nâng tay, không chút lưu lực giáng một bạt tai lên mặt cô ta, hai anh em nhà họ Lâm ở kế bên trông thấy cũng cảm thấy đau thay cho cô ta: “Tỉnh táo chưa? Hử? Lâm Táp chia tay với cô khi biết mình mắc bệnh là vì muốn tốt cho cô, anh ấy không muốn níu chân cô lại, còn cô thì đang làm gì đây? Máy người không thể… không thể bộc lộ ra một tí chân tình vào giây phút cuối cùng ư? Đừng nên để anh ấy phải mang theo thất vọng đến lúc ra đi chứ nhỉ? Trên đời này có biết bao nhiêu thứ tốt đẹp nhưng tại sao anh ấy lại gặp phải lũ ruồi nhặng ghê tởm như mấy người cơ chứ?”
Lâm Thái Vy mặc kệ một bên mặt đang nóng rát sưng đỏ, cô ta đáp lại: “Tôi cứ cho rằng tôi là người quan trọng nhát đối với anh ấy, quãng đường cuối cùng của anh ấy đáng ra phải do tôi ở bên cạnh. Tôi không ngờ tôi còn không bằng những người bạn như mấy người. Anh ấy sợ cuộc sống cô độc nên muốn kết hôn, cho nên mới ở cùng tôi. Anh ấy không yêu tôi, cũng không phải vì anh ấy sợ níu chân tôi mới đầy tôi ra xa. Chỉ là…
anh ấy không yêu tôi…”
Ôn Ngôn im lặng. Chí có Lâm Táp mới biết được anh đang nghĩ gì. Cũng có thể anh đã từng nỗ lực vì tương lai nên mới dốc liều mạng làm việc. Anh cũng muốn có một gia đình của chính mình, một gia đình đầm ấm. Nhưng chỉ với một tờ kết quả xét nghiệm thì ước mơ đó đã bị đánh tan. Gia đình trước đây của anh chỉ có thất vọng và tuyệt vọng, sau khi anh thoát khỏi nơi đó thì bắt đầu lại hy vọng… anh cứ thế xoay vòng trong hy vọng và tuyệt vọng để rồi cuối cùng chấm dứt mọi thứ trong ngày hôm nay. Anh đã dừng lại với một dấu chấm không toàn vẹn.
Đến khi định thần lại, Ôn Ngôn phát hiện hai con ruồi kia vẫn chưa rời đi. Cô lạnh lùng nói: “Ở lại đây để chờ người đánh ư?”
Hai người vừa định cãi lại thì vừa đúng lúc Kính Thiếu Khanh đi ra, cả hai lập tức cụp đuôi bỏ chạy. Lâm Thái Vy đứng lên: “Đánh đủ chưa? Tôi cũng phải đi rồi… anh ấy không muốn gặp tôi, vậy thì không gặp nữa…”
Lúc Ôn Ngôn tát cô ta thì cơn tức giận đã bớt đi nhiều rồi, cộng thêm thái độ của Lâm Thái Vy cũng không ác liệt nên cô cũng không truy cứu thêm: “Lâm Táp nói rằng đưa cho cô hai mươi vạn, ít nhiều gì cũng là tâm ý của anh ấy. Cô đưa tôi số tài khoản để tôi chuyển tiền cho cô.”
Lâm Thái Vy lắc đầu: “Không cần nữa. Cái tôi cần không phải là những thứ này.”
Ôn Ngôn cũng không kiên trì thêm: “Nếu cô không lấy thì thôi vậy, tôi sẽ lấy khoản tiền đó đi quyên góp. Cứ vậy đi.”
Bởi vì Trần Mông Dao đang mang thai nên Mục Đình Sâm để Kính Thiếu Khanh chở cô về trước, Ôn Ngôn còn phải chăm sóc Tiểu Đoàn Tử nên cũng bị anh tiễn về. Hiện giờ chỉ còn lại một mình Mục Đình Sâm ở bệnh viện để thu xếp hậu sự.
Nếu đổi lại là ai đi nữa, khi phải tận mắt chứng kiến người anh em tốt của mình không còn hơi thở im lặng nằm trên giường bệnh đều không thể bình tĩnh được. Đợi đến khi xung quanh không còn ai nữa, nước mắt mà anh kìm nén lúc nãy mới lằng lặng rơi xuống.
Một đêm này, không ai có thể yên tâm đi vào giác ngủ. Sau khi quay về nhà và dỗ Tiểu Đoàn Tử đi ngủ thì Ôn Ngôn cứ nghĩ tới nghĩ lui, cô quyết định gọi cho An Nhã: “Lâm Táp đi rồi.”
Cô cũng không hiểu tại sao mình lại báo cho An Nhã biết, chỉ là cô cảm thấy An Nhã nên biết chuyện này.
An Nhã ở đầu dây bên kia nghẹn lời, cô hé miệng ra nhưng không phát ra được âm thanh. Từng giọt nước mắt ấm nóng rơi xuống. Người duy nhất còn liên quan đến cô trên thế giới này đã rời đi rồi…
Lâm Táp từng làm theo ý nguyện của ông nội cô, anh vẫn chăm sóc cô rất tốt và cô cũng vô thức xem anh như một người anh trai. Vậy mà cuối cùng, cô vẫn không thể nhìn thấy anh một lần cuối, hiện tại cô có hối hận với những gì mình đã làm cũng vô dụng.
Qua một lúc lâu, cô mới nói được một câu: “Tôi… biết rồi…
cảm ơn cô đã nói cho tôi biết.”
Kết thúc cuộc gọi, An Nhã lại tiếp tục thái rau. Hôm nay A Trạch ở nhà còn cô thì đang nấu cơm, nhưng nước mắt làm cho tầm nhìn của cô mơ hồ đi, đợi đến khi cảm giác đau đớn truyền đến từ đầu ngón tay thì cô mới kêu nhẹ một tiếng rồi vứt con dao sắc lẻm qua một bên.
A Trạch nghe thấy tiếng động liền đi nhanh vào bếp: “Sao vậy?”
Cô hoảng loạn lau đi nước mắt: “Không… không có gì. Tôi không cần thận cắt trúng tay thôi. Không sao cả, tôi dùng băng cá nhân dán lại là được. Rất nhanh sẽ có cơm ăn, anh cũng mệt rồi thì đi xem tivi trước đi.”
A Trạch lẳng lặng đi đến phòng khách tìm băng keo cá nhân rồi cần thận xử lý vết thương giúp cô: “Việc nấu ăn cứ giao cho tôi, côra ngoài ngồi một chút đi.”
An Nhã lắc đầu: “Trước giờ đều là anh nuôi tôi, chuyện nhỏ nhặt này sao có thể để anh làm cơ chứ? Tôi làm được mà…”