Chương 1090:
Bồ đứa nhỏ so với lúc trước ở trong văn phòng còn kiêu ngạo hơn, cộng thêm vóc người cao lớn, trực tiếp kéo giáo viên ra, cổ họng thô lỗ kêu lên: “Ai dám đánh con trai tôi?
Đứng ra cho tôi! Có chuyện gì cũng không thể bị đánh vô ích, hôm nay tôi muốn xem là thằng nhóc nào không cần mạng như vậy!”
” Đoàn Tử phi một cái: “Đại tinh tinh không có đầu óc, người quái dị!”
Ôn Ngôn mò hôi lạnh đều xuống: “Con của anh…!”
Bố của đứa trẻ vừa nghe nỗi giận: “Chính là thằng nhóc này?
Nhóc không chỉ đánh chú, còn dám mắng chú, tốt lắm, đến đây, hôm nay néu nhóc có thể đón một cái miệng to chú, chú liền tha thứ cho nhóc!”
Ôn Ngôn nhíu mày: “Chuyện giữa đứa nhỏ, người lớn dính vào có thích hợp không?
Các người không phải giảng đạo lý sao?
Tiền thuốc men chúng tôi gánh chịu là được, cho dù không có chuyện gì lớn, phí dinh dưỡng hậu kỳ chúng tôi cũng có thể cho, anh muốn đánh đứa nhỏ tôi kiên quyết không đồng ý, nếu anh dám động một ngón tay của con trai tôi thử xeml”
Bồ của đứa trẻ đẩy Ôn Ngôn một cái: “Cô là cái thá gì?”
Lão tử hơn bó mươi tuổi mới có một đứa con trai như vậy, cho cô chơi đùa đây?
Từ khi tôi dạy con trai tôi không thẻ bị đánh, chỉ có chúng tôi đánh người khác, hiểu không?
Khi dễ đến trên đầu lão tử, lão tử khiến cô hôm nay không ra khỏi bệnh viện này!”
Thấy thế cục có chút mất khống ché, Trần Mộng Dao lặng yên gọi điện thoại cho Kính Thiếu Khanh, sợ bị phát hiện, không dám nói, chỉ để Kính Thiếu Khanh nghe rõ động tĩnh bên này.
Sợ Kính Thiếu Khanh không tìm được chỗ nào, cô gửi cho anh định vị, sau đó cúp điện thoại.
Động tĩnh bên này quá lớn, dẫn tới bác sĩ và y tá khuyên giải, hết lần này tới lần khác đối phương ai nợ cũng không mua, chính là muốn thay con trai mình đánh trở về.
Ôn Ngôn không chịu nồi: “Muốn đánh tôi! Chỉ cần anh có lá gan đó, cứ việc hướng đến tôi! Tôi trước được rồi, một cái tát này xuống, chuyện của đứa nhỏ coi như huề nhau, nên coi chính là chuyện giữa người lớn chúng ta!”
Trần Mộng Dao một tay bảo vệ Ôn Ngôn: “Cậu bị cái gì vậy?
Cậu xem tên kia cường tráng giống như trâu bò, một cái tát có thể cho cậu hô chết rồi, đợi lát nữa, mình đã gọi điện thoại cho Kính Thiếu Khanh rồi!”
Đoàn Tử cho tới bằng giờ không phục mềm mại, thấy người khác muốn đánh Ôn Ngôn, giống như sư tử quát: “Nếu các người đánh mẹ tôi, bố tôi sẽ không bỏ qua cho.
các người!”
Bồ của đứa trẻ đối phương khinh thường hướng trên mặt đất gắt một cái: “Bố của nhóc là ai?”
Ở chỗ này, lão tử còn chưa đem ai để vào mắt, đến đây, nói cho lão tử biết họ của nhóc là cái gì, để lão tử nhớ kỹ nhóc.”
Đoàn Tử còn chưa mở miệng, thanh âm Kính Thiếu Khanh từ góc hành lang truyền tới: “Anh thật đúng là nên nhớ kỹ, nhớ kỹ ai không thể chọc.
Anh ở chỗ này không có coi người nào ra gì, anh có chắc không?”
Tất cả mọi người đều nhao nhao nhìn về phía Kính Thiếu Khanh, Trần Mộng Dao kích động đến mức ôm lấy anh ta: “Anh đã tới, dọa chết em rồi! Bọn họ thiếu chút nữa sẽ động thủ!”
Kính Thiếu Khanh võ võ lưng Tràn Mộng Dao: “Được rồi được rồi, không sao rồi, anh tới rồi, không ai dám động thủ với các em.”
Thấy Kính Thiếu Khanh, Phàm Phàm sợ hãi đến mức trốn thẳng về phía sau Ôn Ngôn, sợ bị đánh.
Đoàn Tử kiên cường bảo vệ anh em: “Đừng sợ, có tớ chống đỡ cho cậu, cậu lại không có động thủ, người là tớ đánh, bố cậu không dám đem ngươi như thế nào.”