Wilson ngẩng đầu lên, nhìn thấy người bên ngoài không phải là quản giáo mặc quân phục màu đen, mà là một vài vệ sĩ mặc quân phục màu xanh lá cây và được trang bị đạn thật!
“Xin hỏi…”
Wilson nói theo bản năng.
“Im miệng, cho mày lên tiếng chưa!”
Một sĩ quan có hai ngôi sao trên vai nghiêm nghị nói: “Họ tên!”
“Wilson”.
“Tuổi!”
“Ba mươi hai tuổi”.
“Vì sao vào đây!”
“Mưu sát”.
Sau khi sĩ quan hỏi xong, anh ta nhìn chằm chằm Wilson trong vài giây, sau đó hất tay: “Đưa đi!”
Hai vệ sĩ lực lưỡng ngay lập tức bước tới, đội một chiếc túi vải đen lên đầu Wilson rồi lôi anh ta đi.
Wilson bị che mất tầm nhìn, không nhìn thấy gì hết, chỉ cảm thấy sau khi bị lôi ra ngoài thì bị ép lên một chiếc xe, sau đó chiếc xe phóng về phía trước, tốc độ của chiếc xe này rất nhanh, nghe tiếng động cơ, có lẽ là một chiếc xe quân đội.
“Xin hỏi…”
Sau mười phút, chiếc xe vẫn không có dấu hiệu dừng lại, Wilson đang chuẩn bị hỏi, thì lại bị khiển trách.
“Câm miệng!”
Wilson chỉ đành ngoan ngoãn ngậm miệng lại, mang theo một bụng nghi ngờ, tự hỏi đám người này định đưa anh ta đi đâu.
Lại thêm khoảng nửa tiếng sau, Wilson được đưa ra khỏi xe, sau đó xé túi vải đen trên đầu.
Lúc này anh ta mới nhìn rõ đây là một vùng đất hoang vu vô cùng hoang vắng.
“Wilson, anh mang theo vũ khí nhập cảnh trái phép, hành vi này được đánh giá là xâm lược. Dựa theo luật pháp của Long Hạ, bất kỳ kẻ thù xâm lược nào đều là phạm tội nghiêm trọng, xử tử lập tức mà không cần phán quyết!”
Vị sĩ quan hai sao trên vai lấy ra một bản hành quyết, đọc to rồi đưa tới trước mặt Wilson: “Nghe hiểu rồi thì ký tên vào!”
Có một cảm giác ớn lạnh ở lưng Wilson.
Mặc dù anh ta đã sớm biết rằng kết cục sẽ như thế này, nhưng không ngờ rằng lại tới nhanh như vậy.
“Cho anh ta in dấu vân tay!”
Thấy Wilson không trả lời, sĩ quan ra lệnh cho hai vệ sĩ giữ chặt ngón tay của Wilson, sau đó ấn một dấu tay đỏ tươi lên bản hành quyết.
“Tôi có thể nói vài lời cuối cùng được không?”
Wilson lịch sự hỏi.
“Không được, lập tức thi hành!”