“Ý của tôi rất đơn giản”.
Triệu Nhã Lan vươn tay ra đưa túi cho trợ lý bên cạnh, sau đó kiêu ngạo nói: “Bà cô đây đột nhiên đau bụng, không thể dẫn tiếp được nữa, các người tự tính kế khác đi, chào nhé”.
Sau khi nói xong, cô ta ưỡn ngực bước ra ngoài, ngâm nga một bài hát trên đôi giày cao gót.
Sắc mặt Quách Thụy Hoa đanh lại, lớn tiếng nói: “Cô Triệu, cô làm như vậy là vi phạm hợp đồng”.
“Ha ha ha, đúng vậy, thế mấy người cứ kiện tôi thoải mái, nhưng dẫn chương trình ngày hôm nay tôi nhất định không làm đâu, bởi vì tôi đau bụng, ha ha ha!”
Triệu Nhã Lan phá lên cười một cách quá quắt, sau đó tiếp tục bước ra ngoài mà không ngoảnh đầu nhìn lại.
Trong trường hợp bình thường, lúc này nếu như vi phạm hợp đồng thì sẽ phải bồi thường một khoản tiền vô cùng lớn.
Vì vậy vừa rồi khi Diệp Vĩnh Khang tức giận đối với cô ta, trong lòng cô ta dù có cáu thế nào cũng đều phải nhịn.
Nhưng bây giờ thì khác, vừa rồi Lưu Tử Phong đã liên lạc với cô ta, bảo cô ta hủy hợp đồng trước giờ, tất cả mọi hậu quả sẽ do Lưu Tử Phong giải quyết.
Và còn hứa rằng chỉ cần cô ta làm tốt chuyện này, toàn bộ những chuyến lưu diễn tiếp theo của Lưu Tử Phong sẽ do cô ta đảm nhận vai trò MC và ký hợp đồng với cô ta dưới danh nghĩa của Thiên Vực.
Đây đối với Triệu Nhã Lan mà nói như một giấc mơ không thể với tới được, từ lâu cô ta đã không cam tâm chỉ chôn chân trong đài truyền hình rồi, nhưng lại nhất thời không thể tìm được chỗ tốt.
Lúc này, Lưu Tử Phong đột nhiên cho cô ta hi vọng, đây đối với cô ta đương nhiên là chuyện tốt như lên trời rồi!
“Cô Triệu, xin cô hãy tuân thủ đạo đức nghề nghiệp!”
Quách Thụy Hoa tức giận đến tái mặt, không cần hỏi cũng biết rằng 100% là do Lưu Tử Phong đứng sau giật dây.
“Ha ha, xu lợi tránh hại, đây chính là đạo đức nghề nghiệp của tôi, bai bai nhé!”
Triệu Nhã Lan không phải là người sẽ bị ràng buộc bởi đạo đức nghề nghiệp, trong mắt cô ta chỉ có lợi ích, ngoại trừ lợi ích ra thì những thứ còn lại để là gió thoảng mây trôi.
“Người đâu, chặn cô ta lại cho tôi!”
Quách Thụy Hoa đột nhiên hét lên một tiếng, những nhân viên bảo vệ ở xung quanh lập tức lao tới chặn Triệu Nhã Lan lại.
“Quách Thụy Hoa, ông muốn làm gì?”
Triệu Nhã Lan giận dữ gầm lên.
“Cô Triệu, xin lỗi!”
Quách Thụy Hoa nghiến răng nghiến lợi, giật lấy điện thoại của Triệu Nhã Lan và trợ lý, sau đó ra lệnh cho mấy nhân viên bảo vệ: “Mấy người giữ người cho chắc, nhất định phải trông chừng thật kỹ”.
Nói xong Quách Thụy Hoa vội vàng chạy ra cửa gọi cho Diệp Vĩnh Khang.
Lúc này trong lòng ông ta không chỉ đơn giản là tức giận mà còn là hoảng sợ!