Ánh mắt Yên Vĩ Điệp đầy vẻ cảm kích, lúc này cô ấy mới hiểu lúc nãy khi Sư Tử Hà Đông đánh vào chỗ hiểm của Tần Phong và Mê Long, Sử Nam Bắc đã bí mật bắn mấy hạt đậu trong tay để làm giảm sức mạnh của Sư Tử Hà Đông, từ đó cứu mạng Tần Phong và Mê Long.
“Được rồi, như vậy trước đã”.
Diệp Vĩnh Khang xua tay, nói với Phương Nhất Minh đứng hóa đá bên cạnh từ lâu: “Trúng tà rồi à? Tỉnh lại đi”.
“A!”
Lúc này Phương Nhất Minh mới hoàn hồn lại, cảnh tượng xảy ra trước mặt anh ta vừa nãy giống hệt như một câu chuyện huyền huyễn.
Chỉ cần một bộ bài đã có thể đánh bay phần lớn cao thủ của đối phương.
Một tay cũng có thể hất bay một chiếc ô tô nặng vài tấn ra xa hàng chục mét.
Trong vài giây ngắn ngủi đã đánh Thái Sơn thành một đống thịt vụn!
Chỉ hai người mà đã giết hàng ngàn người của đối phương trong vòng chưa đầy hai phút!
Ngay cả Sư Tử Hà Đông nổi tiếng cũng bị giết.
Thế lực đáng sợ của Sư Tử Hà Đông cũng bị tàn sát thảm hại.
Bất cứ chuyện nào được nhắc đến cũng khiến người khác cảm thấy như câu chuyện khó tin.
Vậy mà chuyện này lại xảy ra ngay trước mặt anh ta.
“Anh Diệp…”
Phương Nhất Minh có rất nhiều điều muốn nói, nhưng cuối cùng lại chỉ thốt được ra hai chữ này.
Ánh mắt nhìn Diệp Vĩnh Khang vô cùng phức tạp, có sùng bái, kinh sợ và cả khó tin.
“Chú nhìn anh làm gì, chú có phải đàn bà con gái đâu”.
Diệp Vĩnh Khang sốt ruột nói: “Chú xử lý chuyện ở đây đi, có gì thắc mắc thì gọi cho anh”.
Dứt lời, anh lại nói với Yên Vĩ Điệp: “Cô đưa hai người họ về đi, không có gì đáng ngại cả, chỉ cần ngủ một giấc là được”.
Sau khi sắp xếp xong, Diệp Vĩnh Khang đưa tay khoác vai Trần Tiểu Túy: “Em lái xe đi”.
Trần Tiểu Túy gật đầu: “Đi đâu?”
“Sân bay”.
“Sân bay?”
Trần Tiểu Túy khó hiểu hỏi: “Anh muốn đi đâu sao?”
“Không phải anh muốn đi”.
Diệp Vĩnh Khang cười với Trần Tiểu Túy: “Mà là hai chúng ta cùng đi, chuyến bay gần nhất đi Thiên Hải!”
“Hả? Nhưng… hay là hoãn thêm hai ngày nữa…”
Trần Tiểu Túy cảm thấy hơi mất cảnh giác.
“Hoãn cái gì chứ?”
Diệp Vĩnh Khang lười biếng mở cửa xe, nói: “Ngay cả người phụ nữ của ông đây mà cũng dám bắt nạt, đúng là chán sống rồi. Một phút anh cũng không nhẫn nhịn được nữa, mau lái xe đi, tranh thủ thời gian!”