Nói xong, Diệp Vĩnh Khang nói với Đỗ Duy Minh: “Phiền ông lập tức bố trí chính xác mục tiêu tại hiện trường vụ án!”
Sau khi nói xong anh lại liếc nhìn Tiêu Chấn một cái, chỉ vào sợi dây thừng chế tạo đặc chủng quanh hông ông ta: “Cái này tôi cần dùng một chút”.
Sau đó anh lấy khẩu súng tỉa có độ chính xác cao từ chỗ Tiêu Chấn, nói với Lý Thanh Từ: “Bắt đầu tính giờ!”
Lý Thanh Từ mơ mơ hồ hồ, nhưng vẫn lấy điện thoại, mở đồng hồ bấm giờ ra: “Bắt đầu…”
Soạt!
Ngay khi Lý Thanh Từ nói xong, bóng dáng của Diệp Vĩnh Khang đột nhiên biến thành dư ảnh, nhảy bụp một phát ra ngoài cửa sổ, trong nháy mắt đã biến mất không tăm hơi.
“Kính viễn vọng!”
Đỗ Duy Minh kêu lên, nhanh chóng lấy chiếc kính viễn vọng size nhỏ từ trong tay Tiêu Chấn.
Chỉ là khi nhìn về phía cách ba tòa nhà ở phía trước, cả người Đỗ Duy Minh lập tức hóa đá tại chỗ!
Nhanh!
Ông ta chỉ có thể dùng tử này để diễn tả những gì ông ta vừa nhìn thấy qua kính viễn vọng.
Vì khoảng cách quá xa nên dù có nhìn qua kính viễn vọng cũng không thể nhìn rõ sợi dây chừng được quấn quanh eo chỉ nhỏ bằng ngón út.
Cho nên bóng hình của Diệp Vĩnh Khang trong mắt Đỗ Duy Minh lúc này giống như đang bay qua tường vậy!
Khi đến gần bốn phút, một giọng nói phát ra từ bộ đàm: “Mục tiêu trúng đạn!”
Sau khoảng ba phút, thân hình của Diệp Vĩnh Khang lại giống như một coi dơi, lại băng qua cửa sổ.
“Bảy phút năm mươi hai giây!”
Khi Lý Thanh Từ đọc to con số này, ngay cả giọng nói của cô ấy cũng run lên.
Còn Tiêu Chấn giống như bị sét đánh ngang tay, trợn mắt há hốc mồm miệng.
Bảy phút năm mươi hai giây!
Con số này đúng là… đúng là… đúng là không thể nào tưởng tượng được.
Ngay khi cả nhóm đến phòng chờ VIP ở sân bay, họ đã nghe thấy tiếng chửi bới ở cửa.
“Cái sân bay chết tiệt gì đây, nói delay là delay, thời gian của tôi quý giá như vậy, các người đền nổi không? Bây giờ tôi yêu cầu các người lập tức sắp xếp một chiếc máy bay!”
“Còn nữa, tôi rất tức giận về hiệu quả làm việc của người Long Hạ các người, đây là nơi tệ nhất mà tôi từng tới!”
Diệp Vĩnh Khang bước vào phòng chờ VIP, thấy Wilson đang tức giận hét ầm ĩ vào mặt các nhân viên ở sân bay.
Nasha ở bên cạnh dùng sức kéo mạnh cánh tay của anh ta, nhưng Wilson như bị ăn phải thuốc súng vậy, cố kéo thế nào cũng không được, không ngừng yêu cầu sân bay phải lập tức sắp xếp một chiếc máy bay riêng cho họ.
“Anh Wilson hôm nay nóng giận quá nhỉ”.
Diệp Vĩnh Khang nhẹ giọng nói, ung dung đi về phía trước.
“Vĩnh Khang, sao anh lại tới đây”.