Ngay cả tiểu thuyết giả tưởng cũng không dám viết như thế này!
Tuy nhiên, xuất phát từ bản năng của một thương nhân, Lâm Quốc Thư vẫn có ý định nhẫn nhịn đựng thêm ba phút nữa.
"Được, vậy tôi sẽ chờ thêm ba phút nữa”.
Lâm Quốc Thư nắm chặt tay, âm trầm nói: "Nhưng cậu nghe cho kỹ đây, nếu trong ba phút nữa không có động tĩnh gì, tôi sẽ cho cậu biết là thế nào là địa ngục nhân gian!"
"Ha ha, lời thoại này hay đấy, ghi lại, sau này lúc tôi dọa người khác cũng sẽ nói như vậy”.
Diệp Vĩnh Khang cười nói, Thiên Diệp Nhi và Tần Đại Dạ bên cạnh cũng mang vẻ mặt đùa cợt.
Biểu hiện của cả ba khiến Lâm Quốc Thư đột nhiên cảm thấy trong lòng rất bất an, cảm thấy như sắp có chuyện xảy ra.
Ba người này khi mới bước vào đã tạo cảm giác họ là những người bình thường không thể bình thường hơn.
Nhưng sau khi trò chuyện vài câu, Lâm Quốc Thư càng cảm thấy ba người bọn họ không đơn giản như vậy.
Vẻ mặt của họ từ đầu đến cuối đều rất thoải mái, trên người toát ra một loại khí chất siêu phàm thoát tục.
Đặc biệt là ánh mắt của bọn họ, lúc nhìn ông ta, có một loại khinh thường giống khi thú dữ nhìn sâu bọ.
Có vẻ như đây mới là sân nhà của bọn họ, ông ta lại cảm thấy mình như một con mồi bị rơi vào vòng vây trùng điệp.
"Gia chủ, không hay rồi!"
Ngay lúc Lâm Quốc Thư còn đang ngây ngẩn, một quản gia vội vàng bước vào, vẻ mặt hoảng hốt: "Vừa mới nhận được tin tức, giá dầu mỏ và khoáng sản ở Trung Đông đột ngột tăng trở lại, mà còn tăng đến mức giá cao nhất trong ba năm qua!"
"Các công ty dầu mỏ và khoáng sản lớn trên thế giới đã bán thốc bán tháo tài nguyên trong tay một cách điên cuồng chỉ trong vài giây, số tiền chúng ta đầu tư trong giai đoạn đầu đã bị mất trắng!"
Ầm!
Lâm Quốc Thư chỉ cảm thấy đầu như bị sét đánh trúng, cảm giác cả thế giới quay cuồng!
"Không thể nào, sao lại có chuyện như vậy, nhất định là có người tạo hiện tượng giả, đi xác minh lại lần nữa cho tôi!"
Lâm Quốc Thư bám lấy cọng rơm may mắn cuối cùng, bởi vì ông ta vẫn không thể tin chuyện lạ lùng như vậy có thể xảy ra.
"Gia chủ, tôi đã kiểm tra trên trang web chính thức bên Trung Đông, thậm chí đã gọi điện cho một vài tù trưởng ở đó. Tin tức hoàn toàn là sự thật. Chúng ta... Chúng ta thua rồi!"
Giọng người quản gia nức nở, ánh mắt đầy tuyệt vọng.
"Chuyện này... chuyện này rốt cuộc là sao, đang yên lành, sao giá có thể đột nhiên tăng...”
Lâm Quốc Thư bắt đầu không khống chế được run rẩy dữ dội.
Lần này không phải chuyện nhỏ, bởi vì là cơ hội ngàn năm có một, cho nên tiền vốn mà Lâm Quốc Thư đầu tư đã quá nửa tổng tài sản của tập đoàn tài chính Lâm Thị!
Nếu như lần này không thu hồi được vốn, dòng vốn của tập đoàn tài chính Lâm Thị một khi bị đứt đoạn, tập đoàn tài chính Lâm Thị sẽ lập tức rơi vào khủng hoảng!
"Tôi cũng đã hỏi mấy vị tù trưởng bên Trung Đông tại sao lại xảy ra chuyện này, họ không giải thích nhiều, chỉ nói rằng họ chỉ làm theo lệnh mà thôi”.
Người quản gia đáp.
"Làm theo lệnh? Ai có quyền lực lớn đến mức ra lệnh cho họ?"