Mục lục
Truyện Trở về bên em - Diệp Vĩnh Khang (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Địa điểm là một nhà xưởng bỏ hoang.  

 

Tần Hạc đẩy cánh cửa sắt lốm đốm ra, một mùi ẩm mốc và dầu máy lập tức xộc thẳng vào lỗ mũi anh ta.  

 

Bên trong tối đen như mực.  

 

“Bố!”  

 

Tần Hạc đứng ở cửa nhà xưởng hét vào bên trong.  

 

Xoẹt!  

 

Đúng lúc này, một tiếng xé trời đột nhiên vang lên.  

 

Soạt!  

 

Tiếp theo là một cơn đau nhói ở vai.  

 

Cùng lúc đó, đèn trong xưởng đột nhiên bật sáng, lúc này Tần Hạc mới phát hiện ra một chiếc liềm gỉ đóng qua vai mình!  

 

“Bố!”  

 

Tần Hạc nhìn thấy Tần Long Tượng đang bị treo ở phía trước, đang chuẩn bị xông lên, đột nhiên bên trên truyền tới một giọng nói: “Cậu Tần, nếu cậu không muốn bố cậu thành đống thịt rữa thì biết điều tuân theo quy tắc của trò chơi đi”.  

 

Nói xong chỉ nghe thấy ầm một tiếng, máy chém bên dưới Tần Long Tượng bắt đầu khởi động.  

 

“Rốt cuộc ông muốn gì?”  

 

Tần Hạc cố nén cơn đau dữ dội trên vai, giận dữ gầm lên với lão ăn mày đang ngồi cạnh lan can lầu hai.  

 

Lão ăn mày ngồi trên lầu hai, một tay cầm sợi dây, tay còn lại cầm gà quay, phá lên cười: “Tôi nói rồi, tôi chỉ muốn mời cậu chơi một trò chơi mà thôi”.  

 

“Quy tắc trò chơi rất đơn giản, chỉ cần cậu có thể vượt qua các cửa ải mà tôi thiết lập thì coi như cậu thắng”.  

 

Tần Hạc lúc này đang nổi cơn thịnh nộ, nhưng tính mạng của bố anh ta vẫn nằm trong tay người khác nên chỉ có thể kìm nén cảm xúc, cố gắng giữ cho mình lý trí: “Cửa ải là gì?”  

 

Lão ăn mày nhe hàm răng ố vàng, cười nói: “Thế có phải nhanh không, chơi trò chơi vui biết bao, cửa ải đầu tiên rất đơn giản”.  

 

“Gọi là báo hiếu, nhìn thấy bố của mình thì nhất định phải quỳ xuống đúng không, bây giờ cậu quỳ xuống, tiến về phía trước cho đến chỗ cái bàn gỗ nhỏ thì coi như là qua cửa một”.  

 

Tần Hạc nhìn xuống, thấy mặt đất đầy mạt sắt sắc bén!  

 

Nhưng lúc này anh ta không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể cắn chặt răng quỳ xuống.  

 

Mạt sắt sắc nhọn đâm thẳng vào đầu gối anh ta, cảm giác đau đớn không thể tả được.  

 

Nhưng Tần Hạc chỉ có thể nghiến răng chịu đựng cơn đau dữ dội rồi tiến lên từng bước.  

 

Cuối cùng khi anh ta đến được chỗ cái bàn gỗ nhỏ, hai đầu gối của anh ta đã nát bét, thậm chí còn có thể nhìn thấy xương bên trong!  

 

“Cửa thứ hai là gì?”  

 

Tần Hạc nghiến răng, dùng sức bám vào bàn để đứng lên.  

 

Lúc này anh ta hoàn toàn không có thời gian để ý đến vết thương trên người, chỉ muốn nhanh chóng cứu được Tần Long Tượng.  



“Ha ha ha ha, khá lắm, khá lắm. Có thể thấy được cậu là người rất hiếu thuận, cửa thứ nhất coi như thông qua!” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK