“Ở khoảng cách ba mươi mét, người bình thường tuyệt đối không thể bắn ra sáu cây phi châm cực kỳ khó khống chế, hơn nữa còn trúng mục tiêu nhỏ như như đinh ghim”.
“Nhưng tôi có thể nói cho anh biết, đừng nói trong phạm vi ba mươi mét, cho dù là bốn mươi mét, năm mươi mét thì phi châm một cánh của Vân Sương cũng có thể ngắm trúng mắt ruồi một cách chuẩn xác!”
Diệp Vĩnh Khang gật đầu, liếc nhìn Vân Sương: “Chuyện này tôi tin, bởi vì tôi từng được tận mắt chứng kiến”.
Nói xong anh quay lại nói với Lý Phi: “Tôi chỉ muốn biết anh định dùng cách gì để ngăn phi châm bắn trúng mục tiêu mà không ảnh hưởng đến Vân Sương?”
Lý Phi rút súng bên eo ra, hất cằm kiêu ngạo nói: “Dựa vào cái này”.
Diệp Vĩnh Khang lại gật đầu, lãnh đạm nói: “Có lẽ anh cũng biết, đặc điểm lớn nhất của phi châm một cánh là quỹ đạo bay của nó không chắc chắn”.
“Vì vậy căn bản là không thể đoán trước được sau khi phi châm phóng ra, anh dùng đạn có chặn nổi hay không”.
Lý Phi cười đùa: “Đúng vậy, mặc dù hơi khó, nhưng cũng nên thử. Dù sao đây cũng chỉ là chuyện đơn giản đối với quân hầu, lát nữa chúng ta cứ giữ thái độ học hỏi là được”.
Diệp Vĩnh Khang mỉm cười gật đầu, càng phát hiện ra trí tưởng tượng của Lý Phi và Tần Phong vô cùng giống nhau, bất luận là về tính cách hay đầu óc.
Những gì anh ta vừa nói nhất định không phải là khiêm tốn, mà là đào một cái bẫy lớn cho Diệp Vĩnh Khang nhảy vào.
Đợi lát nữa nếu Lý Phi làm được, mà Diệp Vĩnh Khang không làm được thì không còn đường lui nào nữa.
“Nếu không chặn được thì sao?”
Diệp Vĩnh Khang thích thú nói.
“Không chặn được thì tính là tôi thua!”
Lý Phi tự tin nói: “Anh là quân hầu, không thể để anh ra tay trước, cho nên cứ để tôi lên trước đi”.
“Nếu ngay vòng đầu tiên mà tôi không chặn được phi châm, dù chỉ bắn trượt một cái thì tôi sẽ thua ngay lập tức, trận đấu có thể kết thúc sớm”.
Nói xong, Lý Phi dừng lại một lúc, rồi lại nhìn Diệp Vĩnh Khang nói tiếp: “Nhưng nếu tôi may mắn, chặn được sáu cây phi châm kia thì sẽ đến lúc quân hầu ra tay”.
“Nếu như quân hầu không cẩn thận bỏ sót một cây thì quân hầu chỉ có thể là kẻ thua cuộc”.
“Ha ha, tôi chỉ đang nói về luật chơi thôi, sao quân hầu có thể sẩy tay được chứ”.
“Việc này ngay cả một tên lính quèn như tôi cũng có thể làm được, huống chi là quân hầu. Tôi nghĩ cấp trên cũng sẽ không phong một kẻ vô dụng làm hầu quân tướng đâu nhỉ, ha ha!”
“Lý Phi, chú ý lời nói của cậu!”
Nhậm Thiên Nguyên căng thẳng đến mức suýt chút nữa thì lao lên đá bay tên này ra ngoài.
Tên này quả thực không biết chừng mực, hết lần này đến lần khác tự tìm đường chết.
Nếu làm hầu quân tướng nổi giận thật, cho dù xử tử ngay tại chỗ thì cũng là quyền lợi hợp pháp của hầu quân tướng, đến lúc đó ngay cả lão Thiên Vương cũng không thể cứu nổi.
“Không sao, lời anh ta nói đều là sự thật”.