Mục lục
Truyện Trở về bên em - Diệp Vĩnh Khang (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Khi Diệp Vĩnh Khang nói, anh chỉ vào một điểm trên bản đồ: “Vì dụ ở đây, đây là con hẻm mà vừa nãy chúng ta suýt chút nữa mất mạng ở đó”.

 

Mặc dù bản vẽ này rất thô, nó chỉ phác thảo sơ bộ về địa điểm dưới lòng đất, nhiều dữ liệu không cụ thể chính xác.

 

Nhưng Diệp Vĩnh Khang vẫn rất khâm phục tiền bối đã vẽ tấm bản đồ này.

 

Bởi vì hình vẽ này hoàn toàn được suy luận bởi tài năng của thuật phong thủy, cũng như sự nghiên cứu về nền văn minh Bà Sa và tư duy vô cùng tỉ mỉ.

 

Có nghĩa là, vị tiền bối từng vẽ bức vẽ này chưa từng đến di tích nền văn minh dưới lòng đất này, và tất cả đồ họa trên đó đều do ông ta suy đoán ra.

 

Lý do rất đơn giản, nếu người đó đã từng đến đây trước đó và có thể sống sót thoát ra ngoài, điều đó chứng tỏ người đó đã hoàn thành nhiệm vụ và lấy được thứ bí ẩn mà ai cũng mong muốn.

 

Sau này sẽ không có người đi theo bước chân đổ nữa, hơn nữa bản vẽ này được đánh dấu rất nhiều ký hiệu phạm vi phong thủy, cho nên Diệp Vĩnh Khang dám chắc chắn rằng vị tiền bối này quả thực là suy đoán mà vẽ ra.

 

Hoặc có lẽ, không phải một người duy nhất vẽ nên bức vẽ này, mà là rất nhiều người tài năng đã cùng nhau làm việc chăm chỉ để hoàn thành nó.

 

Nhưng dù trong hoàn cảnh nào đi chăng nữa thì việc hoàn thành bản vẽ của nền văn minh cổ đại vốn đã bị chôn vùi sâu trong lòng đất này chỉ bằng suy diễn là một điều rất đáng khâm phục.

 

“Này, cuốn sách cổ này còn ẩn chứa một bí mật!”

 

Lúc này, Loan Loan đột nhiên kêu lên.

 

“Bí mật gì!”

 

Diệp Vĩnh Khang vội vàng hỏi.

 

Chỉ vào những dãy ký tự Bà Sa dày đặc bên trên: “Chữ đầu tiên của mỗi câu trong các dòng này ghép lại thành một đoạn hoàn chỉnh.

 

“Ý của đoạn hoàn chỉnh này đại khái là sau khi Vua Bà Sa qua đời, để lại một kho báu Bà Sa bí mật. Cho dù là ai, lấy được kho báu này đều có khả năng dời núi lấp biển, chặn sông ngăn nước!”

 

Diệp Vĩnh Khang nghe xong nhíu mày: “Chẳng trách bao nhiêu người hô hào nhau, cho dù chôn xác ở đây cũng phải tới. Nhưng ngăn sông chăn sông ngăn nước thì còn được chứ dời núi lấp biển hình như hơi quá rồi”.

 

Loan Loan lại nói: “Bất kể có yếu tố cường điệu hay không, tuyệt đối không bao giờ không có mục đích, nếu không sẽ không có nhiều cố nhân liên tục tiếp bước nhau vậy”.

 

Nói xong Loan Loan đột nhiên nheo mắt lại lộ ra nụ cười đặc biệt đáng yêu, trìu mến ôm lấy cánh tay Diệp Vĩnh Khang, lắc nhẹ nói: “Bàn bạc với anh một chuyện nhá”.

 

“Mặc dù tôi biết anh coi mấy thứ này như cỏ rác. Nhưng bây giờ dù sao chúng ta cũng đã tới rồi, hơn nữa cũng không biết lối ra ở đâu”.

 

“Chi bằng đi theo lộ trình đánh dấu trên bản đồ này. Cho dù hai chúng ta có phải bỏ mạng ở đây thì cũng phải biết được kho báu bí mật của Vua Bà Sa là gì”.

 

“Hơn nữa biết đâu nơi đặt kho báu lại chính là lối ra của nơi này thì sao, anh nói xem có đúng không?”

 

Diệp Vĩnh Khang vô cùng cạn lời trước cô gái còn coi sự tò mò hơn cả mạng sống này, nhưng sau khi suy tư một lúc, cảm thấy cô gái này nói cũng khá đúng.

 

Lúc này bọn họ vốn dĩ giống như hai con ruồi không đầu, đâm loạn khắp nơi, hoàn toàn không có phương hướng, vậy thì chi bằng cứ đi theo hướng dẫn trong bản đồ này, biết đâu sẽ có một số bước ngoặt.

 

“Được, vậy đi thử xem. Nhưng mà dọc đường cô phải đi sát tôi đấy nhé, tuyệt đối đừng có chạy lung tung”.

 

Diệp Vĩnh Khang thở dài đáp lại.

 

“Ha ha, biết ngay anh tốt nhất mà!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK