Diệp Vĩnh Khang tức giận liếc nhìn chiếc Bentley đỗ bên cạnh, hậm hực nói: “Có phải cậu hiểu nhầm ý nghĩa của hai từ ‘khiêm tốn’ này đúng không?”
Vừa rồi Diệp Vĩnh Khang nhìn qua kính chiếu hậu thấy một chiếc Bentley đỗ bên đường, anh liền hiểu ra mọi chuyện.
“Không phải tôi đã bảo tất cả mọi người đều phải rời đi rồi à, sao thế, bây giờ dám trái lệnh luôn à?”
Diệp Vĩnh Khang trầm giọng nói.
“Đại ca, anh hiểu nhầm tôi rồi”.
Sử Nam Bắc nói: “Chính Thiên Ảnh bảo tôi ở lại, cô ấy nói một mình anh ở đây cô ấy không yên tâm, vì vậy bảo tôi ở lại chăm sóc anh”.
Diệp Vĩnh Khang nhìn chằm chằm anh ấy, đánh giá một lượt từ trên xuống, sau đó nheo mắt nói: “Ồ? Là vậy sao? Hay là bây giờ tôi gọi điện cho cô ấy hỏi xem?”
“Này này này, đừng mà!”
Sử Nam Bắc gãi đầu, cười hi hi: “Câu này thật ra là do tôi nói, nhưng thực sự đã được Thiên Ảnh đồng ý, cái này anh có thể gọi điện hỏi”.
“Bố nhà cậu!”
Diệp Vĩnh Khang tức giận trừng mắt nhìn anh ấy: “Muốn ở lại hưởng thụ cuộc sống thì cứ nói rõ, đừng có lôi tôi ra làm lá chắn, tôi mà cần cậu chăm sóc à? Hôm nay trước khi trời tối, muốn đi đâu thì đi đi!”
“Còn nữa, ngân hàng Kim Kỳ là sao vậy?”
Sử Nam Bắc ưỡn bụng ra, cười hề hề, nheo mắt nói: “Đại ca, chuyện này tôi làm rất tốt đúng không?”
“Tiền của anh thật sự quá nhiều, hơn nữa mỗi ngày đều ra vào như nước vậy, cho dù là thần tiên thì cũng không thể quản hết chỗ tiền đấy được!”
“Tôi liền nghĩ ra một cách, sử dụng số tiền này để thành lập một ngân hàng tư nhân, sau đó tìm một người đáng tin cậy để quản lý nó”.
“Cô gái tên Lăng Vi vừa rồi ổn đúng không? Cô ấy là thiên tài tài chính hiếm có đấy, tiền một khi đã vào tay cô ấy thì sẽ có khả năng sinh sản…”
Thấy Diệp Vĩnh Khang sắp nổi giận, Sử Nam Bắc vội vàng nói: “Đại ca, anh đừng lo, cô ấy hoàn toàn không biết về thân phận thật của anh đâu”.
“Tôi cũng không nói cụ thể với cô ấy tôi làm nghề gì, tóm lại trong mắt cô ấy anh là một người cực kỳ đỉnh, hơn nữa cô gái này rất kín miệng, chuyện gì nên nói chuyện gì không nên nói, trong lòng cô ấy biết rất rõ”.
Mặc dù thường ngày Diệp Vĩnh Khang hay đánh mắng Sử Nam Bắc mỗi khi anh ấy ba hoa bép xép, nhưng đối với năng lực làm việc của anh ấy thì chưa từng nghi ngờ bao giờ, Sử Nam Bắc trước nay cũng chưa từng làm sai chuyện gì.
“Sau này có chuyện gì có thể nói trước cho tôi biết được không? Chuyện ngân hàng Kim Kỳ lớn như vậy mà tôi hoàn toàn mông lung luôn”.
Diệp Vĩnh Khang phàn nàn một câu, nhưng điều đó có nghĩa là anh không có ý định tiếp tục tính toán chuyện này nữa.
Sử Nam Bắc vui mừng khôn xiết: “Đại ca, vậy có nghĩa là anh không định đuổi tôi đi nữa đúng không? Hi hi, cám ơn đại ca nhiều”.
“Cậu đừng vui mừng quá sớm!”
Diệp Vĩnh Khang nói: “Không đuổi cậu đi cũng được, tuy nhiên cậu ở chỗ tôi thì yên phận một chút, đừng có gây phiền phức cho tôi, nếu không tôi sẽ đuổi cậu ra khỏi trại huấn luyện, cho cậu về đúc lò đấy!”
“Hi hi, đại ca yên tâm, tôi làm việc thì anh cứ yên tâm!”
Khi về đến nhà, đồ ăn đã được bày sẵn trên bàn, tuy rằng rất đơn giản nhưng đối với Diệp Vĩnh Khang lại đặc biệt ấm áp.
“Oa, hôm nay có sườn!”
Diệp Tiểu Trân vui mừng nhảy múa, bình thường phải ba tháng cô bé mới được ăn một lần.
“Mẹ ăn nhiều một chút, Tiểu Trân không ăn được nhiều vậy đâu”.
Tiểu Trân mặc dù đã nuốt nước bọt từ sớm rồi nhưng vẫn gắp một miếng vào bát của Hạ Huyền Trúc trước.
Đọc nhanh nhất ở trang Viet Writer
Diệp Vĩnh Khang cười nói: “Tiểu Trân, bố cũng muốn ăn sườn”.
Nhưng không ngờ Tiểu Trân lại hậm hực quay sang một bên, lẩm bẩm: “Con không cho bố ăn, bố là người xấu!”
Diệp Vĩnh Khang: ???
“Tiểu Trân, sao con lại nói bố là người xấu thế?”
Hạ Huyền Trúc nghi ngờ hỏi.
Tiểu Trân mím miệng, nói: “Bố tìm bạn gái ở bên ngoài, con xin lỗi mẹ, bố là người xấu!”
Hạ Huyền Trúc quay đầu nhìn Diệp Vĩnh Khang: “Chuyện này là sao vậy?”
Diệp Vĩnh Khang sững sờ, lúc này mới phản ứng lại, cười nói: “Con nói cô vừa nãy ý hả, cô ấy chỉ là bạn bình thường của bố thôi!”
Diệp Tiểu Trân hừ hừ nói: “Nói dối, con đâu phải là đứa trẻ ba tuổi, vậy sao hai người lại bảo con về nhà trước? Có phải sau khi con đi, hai người có thể nói chuyện mờ ám trong xe không?”
Diệp Vĩnh Khang dở khóc dở cười, trong lòng đang nghĩ sao đứa nhỏ này lại biết nhiều chuyện thế.
“Bố không lừa con, cô đó thật sự chỉ là một người bạn bình thường của bố thôi, vừa nãy bảo con về nhà trước là bởi vì có chuyện công việc cần bàn bạc”.
Diệp Vĩnh Khang mỉm cười giải thích.
“Thật ạ?”
Diệp Tiểu Trân vẫn tỏ vẻ nghi ngờ: “Vậy bố thề đi, cả đời này chỉ được yêu một người phụ nữ duy nhất là mẹ con thôi!”
“Chuyện nhỏ, cả đời này bố yêu hai người phụ nữ…”
“Oa, bố đúng là người xấu, bố chỉ được yêu mình mẹ con thôi!”
Diệp Tiểu Trân nghe đến câu này lập tức bật khóc nức nở.
Diệp Vĩnh Khang vội vàng nói: “Ý của bố là cả đời này ngoại trừ yêu mẹ của con còn phải yêu cả Tiểu Trân nữa, con với mẹ cộng lại không phải vừa đúng hai người sao?”
“Vậy bố thề đi!”
“Bố thề, cả đời này chỉ yêu Tiểu Trân và mẹ của Tiểu Trân thôi, vĩnh viễn không bao giờ thay lòng, nếu không sẽ bị trời phạt sét đánh…”
“Suỵt suỵt suỵt!”
Diệp Tiểu Trân vội vàng bịt miệng Diệp Vĩnh Khang lại, nhanh nhảu nói: “Bố đừng có nói linh tinh, Tiểu Trân tin bố mà”.
Một bữa cơm vui vẻ đầm ấm.
Buổi tối sau khi dỗ Tiểu Trân ngủ xong, Diệp Vĩnh Khang nhìn thấy Hạ Huyền Trúc đang ngồi trên ghế sofa với vẻ mặt lo lắng.
“Sao em còn chưa đi ngủ? Có chỗ nào không khỏe à?”
Diệp Vĩnh Khang nhẹ nhàng hỏi.
Hạ Huyền Trúc khẽ lắc đầu: “Em lo chuyện ngày mai, hôm nay anh nói như vậy, nhỡ ngày mai chủ nợ tìm tới tận cửa thì sao?”
Diệp Vĩnh Khang cười nói: “Chuyện đó à, không cần lo đâu, ngày mai anh tới ngân hàng Kim Kỳ một chuyến, lấy tiền về trả cho bọn họ là được rồi”.
Hạ Huyền Trúc ngây người ra: “Anh định đi vay à”.
“Vay á?”
Diệp Vĩnh Khang ngẩn ra, sau khi phản ứng lại thì liền bật cười vui vẻ.
Vợ anh hiểu nhầm rồi, ngân hàng Kim Kỳ là của anh, còn cần phải vay sao?
Tuy nhiên câu nói này của Hạ Huyền Trúc nhắc nhở anh, bởi vì thân phận của anh khá đặc biệt, vì vậy bây giờ có một số chuyện tạm thời chưa thể nói cho cô biết được.
“Ừm, anh đi vay trước, lấy chút tiền về để trả nợ”.
Diệp Vĩnh Khang tát nước theo mưa, gật đầu nói.
“Nhưng chúng ta không có gì để thế chấp, người ta sẽ không cho nhà mình vay đâu”.
Một cảm giác cay đắng hiện lên trong mắt Hạ Huyền Trúc.
Từ khi bị đuổi khỏi nhà cách đây năm năm, gia đình đã lấy hết mọi thứ của cô, bây giờ ngay cả căn nhà này cũng là đi thuê, hoàn toàn không có thứ gì để thế chấp cả.
“Ai nói không có chứ?”
Diệp Vĩnh Khang nói: “Không phải em nói ông nội cho em một công ty sao? Chúng ta có thể lấy công ty ra để thế chấp”.
Hạ Huyền Trúc lắc đầu, nói: “Công ty đó chỉ là một cái vỏ rỗng thôi, thậm chí còn không có văn phòng, hơn nữa trên sổ sách còn nợ tiền triệu đấy, ngân hàng làm sao có thể cho chúng ta vay được”.
“Đừng quan tâm nhiều như vậy”.
Diệp Vĩnh Khang nói: “Ngày mai chỉ cần mang theo giấy phép kinh doanh, hơn nữa, không thử thì làm sao biết là không được? Nhỡ đâu người ta thật sự cho chúng ta vay thì sao? Đừng nghĩ nhiều nữa, ngủ trước đi, ngày mai thức dậy rồi nói tiếp”.
Hôm sau, sau khi đưa Tiểu Trân đến trường mẫu giáo, Diệp Vĩnh Khang nắm tay Hạ Huyền Trúc đi thẳng tới ngân hàng Kim Kỳ.
“Vĩnh Khang… Hay là thôi đi…”
Ngay khi bước vào đại sảnh của ngân hàng, Hạ Huyền Trúc bắt đầu lo lắng, cảm thấy đây là việc không thể.
Diệp Vĩnh Khang nói: “Đã đến rồi, cứ thử trước đã rồi nói sau, yên tâm đi, nhất định sẽ vay được!”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK