Mục lục
Truyện Trở về bên em - Diệp Vĩnh Khang (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Vâng, ok!”  

 

Trần Tiểu Túy nghe vậy, lập tức cảm thấy trái tim được sưởi ấm.  

 

Ba tiếng sau.  

 

Máy bay hạ cánh thuận lợi xuống sân bay Thiên Hải.  

 

“Không ngờ không khí ở một thành phố hiện đại như Thiên Hải lại trong lành như vậy”.  

 

Vừa ra khỏi máy bay, Diệp Vĩnh Khang đã cảm nhận được một luồng không khí sảng khoái phả vào mặt, còn trong lành hơn cả bầu không khí ở công viên Sâm Lâm, Giang Bắc.  

 

“Thiên Hải luôn coi trọng việc bảo vệ môi trường, hàng năm đầu tư vào việc bảo vệ môi trường nhiều gấp năm lần mức đầu tư trung bình vào các thành phố khác”.  

 

“Không chỉ vậy, còn có một truyền thuyết liên quan đến môi trường ở Thiên Hải”.  

 

Trần Tiểu Túy khoác cánh tay Diệp Vĩnh Khang, lần này trở lại Thiên Hải cô ấy hơi phấn khích nên nói nhiều hơn hẳn.  

 

“Gần Thiên Hải có ngọn núi Lan Đình, nghe nói trên ngọn núi đó cất giữ một món bảo vật, món bảo vật đó hấp thụ tinh hoa của trời đất”.  

 

“Vì vậy thành phố Thiên Hải có được tinh hoa trời đất gấp nhiều lần so với những địa phương khác, cho nên môi trường mới tốt như vậy”.  

 

“Ha ha, còn có chuyện như vậy sao? Đó là món bảo vật gì vậy?”  

 

Diệp Vĩnh Khang cười lớn nói.  

 

“Em không biết, chưa từng có ai nhìn thấy, đó chỉ là truyền thuyết mà thôi, coi nó như câu chuyện chém gió là được, anh sẽ không tin là sự thật đây chứ!”  

 

Trần Tiểu Túy cười nói.  

 

“Trên đời này không có thứ gì là không có căn cứ, cho dù là truyền thuyết thì cũng phải có cơ sở nào đó”.  

 

“Dù sao cũng đến rồi, đợi sau khi xong việc, chúng ta cùng lên núi xem thử, nói không chừng chúng ta còn có thể tìm được bảo vật”.  

 

Diệp Vĩnh Khang cười đùa.  

 

“Anh nằm mơ đi, còn bảo vật gì chứ! Núi Lan Đình là nơi cấm người sống bước vào, bao nhiêu năm nay chưa từng có ai leo lên nửa sườn núi, cho dù có người lên thì cũng không thể sống sót rời đi”.  

 

Trần Tiểu Túy nói.  

 

“Ồ? Kỳ lạ vậy sao?”  

 

Diệp Vĩnh Khang thấy hứng thú.  

 

“Ừ, Đây không phải là tin đồn, tất cả đều là sự thật”.  

 

Trần Tiểu Túy gật đầu nói: “Trước đây có rất nhiều chuyên gia từng đến, cố gắng tìm ra bí mật trên núi, nhưng dù đội ngũ có chuyện nghiệp đến cỡ nào đi vào thì cũng chưa từng thấy họ đi ra”.  

 

“Cuối cùng nhà nước không còn cách nào khác, chỉ có thể phong tỏa sườn núi Lan Đình, chỉ mở một điểm dừng chân nhỏ dưới chân núi làm thắng cảnh”.  

 

Diệp Vĩnh Khang chép miệng, nhìn về phía núi Lan Đình, nói: “Thật sự có chuyện kỳ lạ vậy sao?”  

 

Sau khi tìm một nhà hàng để lấp đầy bụng, Diệp Vĩnh Khang bảo Trần Tiểu Tuý đưa anh đi gặp đám người nhà họ Trần kia.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK