Lúc này Diệp Vĩnh Khang đã lái xe đến trước cổng khách sạn.
Vừa dừng xe đã nhận được điện thoại của Hoàng Thử Lang: “Anh Diệp, đã muộn thế này rồi mà chưa ngủ à, anh đang làm gì đó? Ăn cơm chưa?”
Diệp Vĩnh Khang nhíu mày nó: “Có gì nói mau!”
Hoàng Thử Lang cười đáp: “Anh Diệp thông minh quá, mới đó mà đã đoán được tôi có việc rồi. Là thế này, chẳng phải lễ khai trương khu sản nghiệp của chị dâu đã mời một ngôi sao nổi tiếng đến sao”.
“Vừa rồi người đại diện của anh ta gọi cho tôi nói là người của họ bị đánh, bảo tôi dẫn theo mấy anh em đến giúp, còn cho tôi thêm hai triệu tệ nữa”.
“Mặc dù tôi không thích đánh đấm cho lắm, nhưng có người đưa tiền làm việc nên tôi muốn hỏi anh Diệp có rảnh không”.
Diệp Vĩnh Khang vừa nghe nói thế lập tức vui vẻ: “Họ bảo anh đi đánh người thì liên quan gì đến việc tôi rảnh hay không?”
Hoàng Thử Lang cười nói: “Vốn dĩ cũng chẳng có việc gì, chỉ là nghe người bên đó nói người đánh họ là một cao thủ, một giây có thể diệt gọn mấy vệ sĩ của họ”.
“Theo kinh nghiệm của mình, tôi đoán bản lĩnh của người này còn lợi hại hơn tôi nên tôi muốn hỏi anh Diệp có rảnh không, tôi mời anh ăn khuya, tiện thể đi qua đó xem với tôi một chút”.
Diệp Vĩnh Khang vui vẻ bật cười nói: “Tôi không thể giúp anh chuyện này rồi”.
Hoàng Thử Lang vội nói: “Tại sao chứ anh Diệp? Nể mặt anh Tần mà làm phiền anh một lần, chúng ta chia đôi số tiền họ đưa tôi lần này, thế nào?”
Diệp Vĩnh Khang dở khóc dở cười: “Mẹ nó, đây không phải là vấn đề tiền bạc, tôi có thể giúp anh tự đánh bản thân được sao? Đi chơi đi, bye nhé!”
Dứt lời, Diệp Vĩnh Khang cúp máy nói với Hạ Huyền Trúc: “Vừa rồi có người bảo anh tự đánh bản thân mình một trận, sau đó còn chia tiền cho anh nữa”.
Hạ Huyền Trúc nhíu mày nói: “Ai mà rảnh rỗi thế?”
Diệp Vĩnh Khang cười ha ha nói: “Người kia là một tên thiểu năng, mặc kệ hắn. Đi thôi, chúng ta đi gặp tên ngôi sao nổi tiếng đó, lát nữa anh phải cẩn thận xem xét giới tính của anh ta, anh lớn thế này mà vẫn chưa từng thấy người lưỡng tính cởi quần là thế nào”.
“Anh nghiêm túc chút đi, đừng như thế”.
Nhìn dáng vẻ thoải mái, tự tại của Diệp Vĩnh Khang, Hạ Huyền Trúc thật sự không biết anh là người có lá gan lớn hay là đầu óc thiếu mất dây thần kinh nào nữa.
Diệp Vĩnh Khang cười nói: “Nếu bảo anh nghiêm túc với loại rác rưởi này thì anh còn lăn lộn làm gì. Đi thôi vợ ơi, chúng ta đi gặp ngôi sao nổi tiếng”.
Nói xong, Diệp Vĩnh Khang không cho Hạ Huyền Trúc cơ hội nói nữa, ôm lấy vòng eo thon thả của đối phương rồi bước đến cửa khách sạn của nghệ sĩ kia.
“Đứng lại, làm gì đó, xuất trình giấy tờ tùy thân!”
Ngay sau đó có hai vệ sĩ mặc đồ đen ngăn lại.
Những nghệ sĩ nổi tiếng như Lưu Tử Phong đều có thân phận cực cao, ít nhất trong mắt bản thân họ và fans hâm mộ thì là như thế.
Thế nên thường sẽ cử vệ sĩ của mình trông cửa khách sạn lớn mình ở, chỉ cần có người muốn vào thì đều phải kiểm tra thân phận.
Diệp Vĩnh Khang cúi đầu ghé vào tai Hạ Huyền Trúc, hạ thấp giọng cười nói: “Hôm nay em cứ diễn, để anh đánh nhau”.
Dứt lời, anh rút một điếu thuốc để lên môi, châm lửa rồi nở nụ cười nhả một vòng khói vào hai tên vệ sĩ đó.
Hạ Huyền Trúc sửng sốt, sau đó lập tức vào trạng thái nói với hai tên vệ sĩ: “Các anh là ai, có tư cách gì kiểm tra giấy tờ tùy thân của chúng tôi?”