Mục lục
Truyện Trở về bên em - Diệp Vĩnh Khang (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Hả, cháu có thể nghe thấy cô nói chuyện à, vậy thì tốt quá!”  

 

Thánh nữ Loan Loan vội vàng hỏi: “Vậy cháu có biết đường đi tới hồ Hàn U không?”  

 

Đạo đồng không trực tiếp trả lời câu hỏi, mà quay đầu lại, ánh mắt ở trên người Diệp Diệp Vĩnh Khang trong chốc lát, sau đó liền chỉ vào một con đường nhỏ.  

 

“Men theo con đường nhỏ này thì có thể tìm thấy hồ Hàn U sao?”  

 

Thánh nữ Loan Loan lại hỏi.  

 

Nhưng lần này tiểu đạo đồng không nói gì nữa mà tiếp tục cuối đầu xuống, từ từ chậm rãi quét lá rụng trên đất.  

 

Loan Loan bối rối nhìn tiểu đạo đồng, sau đó lại nhìn Diệp Vĩnh Khang.  

 

Đang định hỏi lại, nhưng còn chưa kịp mở miệng, tiểu đạo đồng đó đã cầm chiếc chổi bước xuống bậc thềm.  

 

“Này, đợi đã, cô còn chưa nói xong mà…”  

 

 

 

Núi Thanh Thành không chỉ là một ngọn núi, mà là một dãy núi bao gồm hàng chục đỉnh núi lớn nhỏ khác nhau.  

 

Chỉ một phần của đỉnh chính là mở cửa cho khách du lịch, vì vậy nhiều người nghiễm nhiên coi núi Thanh Thành chỉ là một ngọn núi.  

 

Sau khi lên đến đỉnh chính sẽ có hàng chục con đường giống như mạng nhện dẫn đến các đỉnh khác nhau theo mọi hướng.  

 

Nhưng những con đường nhỏ này không bao giờ mở cửa cho khách du lịch.  

 

Lúc này, Diệp Vĩnh Khang và Thánh nữ Loan Loan đang đi trên một trong những con đường lát đá xanh dẫn đến hàng chục đỉnh núi này.  

 

“Này, xị mặt ra thế làm gì, có phải có chuyện gì không đúng không?”  

 

Thánh nữ Loan Loan thấy Diệp Vĩnh Khang đang đi bên cạnh với vẻ mặt dữ tợn, trên đường đi cũng không nói một lời nào nên không kìm được hỏi một câu.  

 

Diệp Vĩnh Khang nói: “Cô không cảm thấy tiểu đạo đồng vừa rồi rất kỳ lạ sao?”  

 

“Hả? Kỳ lạ chỗ nào, ngoại trừ tai hơi lãng ra thì những cái khác vẫn ổn mà”.  

 

Thánh nữ Loan Loan tỏ ra không quan tâm, sự chú ý tập trung hết vào những bông hoa nhỏ không rõ tên hai bên vệ đường.  

 

“Tôi cứ cảm thấy trên người cậu bé đó có một cảm giác rất già dặn trưởng thành, không phù hợp với độ tuổi của cậu bé ấy chút nào”.  

 

Diệp Vĩnh Khang nói ra nghi vấn trong lòng: “Hành động, ánh mắt, giọng điệu của cậu bé đó đều không giống một đứa trẻ bảy, tám tuổi”.  

 

"Còn có một chỗ đặc biệt kỳ lạ. Từ lúc bước vào cửa núi, trên đường chúng ta đi không gặp bất kỳ ai ngoại trừ đạo sĩ mũi trâu cưỡi con trâu xanh”.  

 

"Nhưng tiểu đạo đồng đó lại xuất hiện phía sau chúng ta một cách khó hiểu. Chúng ta đều là người tu luyện võ công. Một người sống sờ sờ đột nhiên xuất hiện sau lưng chúng ta, nhưng chúng ta lại không ngay lập tức nhận ra. Cô cho rằng điều này có hợp lý không?"  

 

Nghe xong lời này, Thánh nữ Loan Loan rơi vào trầm tư, thấp giọng hỏi: “Nghe anh nói vậy, hình như là như thế thật”.  

 

“Cậu nhóc đó ngoại trừ dáng vẻ bên ngoài thì hình như không có chỗ nào giống một đứa trẻ hết”.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK