“Thứ nhất, vì không thể hoàn toàn giữ bí mật tin tức đóng phim của chúng ta, cho nên chỉ có thể lui lại mà giải quyết chuyện tiếp theo, phong tỏa hoàn toàn đoàn phim và căn cứ”.
“Mặt khác, để cho đối phương không đoán được tình huống của chúng ta, có thể bảo vệ tốt nhất những át chủ bài trong đoàn đội, để tránh việc sau khi biết tình huống của chúng ta, bên kia sẽ áp dụng các biện pháp tương ứng”.
“Ừ, cô tiếp tục đi”.
Diệp Vĩnh Khang gật đầu, ra hiệu cho đối phương tiếp tục.
Tiền Tử Mạn nói tiếp: “Thứ hai, tôi cho rằng, kịch bản của bộ phim này là một mối đe dọa ngầm rất lớn!”
“Kịch bản?”
Diệp Vĩnh Khang ngờ vực nói: “Kịch bản thì có mối đe dọa gì?”
Tiền Tử Mạn trả lời: “Phần lớn nhân viên công tác chính đã bị Tiểu Mã dẫn đi nhờ cậy đối phương, hơn nữa bên kia đã bắt đầu quay bộ phim mới”.
“Mặc dù bọn họ cũng giữ kín quá trình quay chụp, nhưng tôi đoán là, nếu cùng một đoàn phim, thế thì bọn họ rất có khả năng sẽ quay theo kịch bản ban đầu, chỉ cần tạm thời thay đổi một vài diễn viên là được”.
“Nếu như là tôi, tôi tuyệt đối sẽ không phí phạm cơ hội này, trước tiên tôi sẽ đi đến các bộ phận liên quan, rồi làm hồ sơ cho kịch bản của bộ phim này”.
“Chờ đến khi đưa đi xem xét, đột nhiên tố cáo chúng ta xâm phạm bản quyền, ăn cắp kịch bản của bọn họ”.
“Như vậy đến khi đó, bộ phim của chúng ta hoàn toàn không kịp trình chiếu đã chết từ trong trứng nước”.
Diệp Vĩnh Khang khẽ vỗ đầu, anh lại chưa từng nghĩ tới những điều Tiền Tử Mạn nói, đặc biệt là điều thứ hai, nếu như công ty điện ảnh và truyền hình Kiều Tuyên đó thực sự làm như vậy thì sẽ rất phiền phức.
“Nhưng bây giờ còn kịp viết kịch bản mới một lần nữa sao?”
Diệp Vĩnh Khang hỏi.
Tiền Tử Mạn khẽ gật đầu, kiên quyết trả lời: “Không kịp”.
Trong lúc Diệp Vĩnh Khang lộ ra vẻ mặt uể oải, Tiền Tử Mạn đột nhiên mỉm cười rồi nói: “Viết một lần nữa thì không kịp nhưng có thể dùng thẳng thứ sẵn có”.
Sau khi nói xong, cô ta thuận tay lấy một quyển sổ nhỏ từ trên người ra rồi ném lên trên bàn làm việc: “Đây là khi còn ở nông thôn, tôi viết trong lúc rảnh rỗi, anh xem có được không, nếu không được thì lại nghĩ cách”.
Diệp Vĩnh Khang tiện tay cầm quyển sổ nhỏ lên rồi mở ra, những kiểu chữ xinh đẹp được viết chằng chịt bên trong, cũng không nhìn kỹ nội dung cụ thể.
Anh chỉ ngẩng đầu lên rồi giơ ngón cái với Tiền Tử Mạn và nói: “Kịch bản này có thể dùng hay không còn phải nghe đạo diễn Quách, nhưng chắc chắn sẽ tiếp thu hai đề nghị lúc nãy của cô, cuối cùng cô rất có khả năng mới là người thực sự cứu vớt bộ phim này”.
Lời nói này của Diệp Vĩnh Khang hoàn toàn không hề khoa trương.