“Cô gái mà Mao Nhất Trụ nói tên là Sở Phi Yến, bây giờ đang hẹn hò với người anh em của anh, tình cảm của người ta tốt lắm”.
Nghe thế Trần Tiểu Túy nói: “Thế anh không nói sớm, em còn tưởng có quan hệ gì với anh”.
Diệp Vĩnh Khang bật cười nói: “Có thể có quan hệ gì chứ, sau này đừng suy nghĩ bậy bạ nữa biết chưa?”
“Ừ, em biết rồi”.
Trần Tiểu Túy ngoan ngoãn gật đầu: “Anh phải đảm bảo với em, sau này chỉ có một mình em, không cho phép làm loạn bên ngoài”.
Nói xong câu này, Trần Tiểu Túy không nghe Diệp Vĩnh Khang đáp lại ngay.
“Hỏi anh đó, anh mau…”
Trần Tiểu Túy vừa nói được một nửa thì bỗng nhớ đến điều gì, đôi mắt trở nên u ám, vội nói: “Xin lỗi, em nói nhầm…”
Trần Tiểu Túy hổ thẹn nói, đồng thời cũng cảm thấy cô đơn.
Từ sau khi hai người đến Thiên Hải, Diệp Vĩnh Khang vẫn luôn lấy thân phận chồng chưa cưới của Trần Tiểu Túy đi gặp những người bên cạnh Trần Tiểu Túy.
Điều này khiến Trần Tiểu Túy sinh ra ảo tưởng, như thế Diệp Vĩnh Khang là chồng chưa cưới của cô ấy thật.
Kết quả quên mất sự thật Diệp Vĩnh Khang là người đã có vợ, dù thân phận Trần Tiểu Túy có tốt đẹp như thế nào thì cuối cùng cô ấy cũng không thoát khỏi bản chất cốt lõi của người thứ ba.
“Không sao, là anh có lỗi với em”.
Diệp Vĩnh Khang rít mạnh một hơi rồi phả ra một luồng khói, trong mắt cũng tràn đầy sự áy náy.
Áy náy với gia đình, với Hạ Huyền Trúc, với Diệp Tiểu Trân.
Đồng thời cũng cảm thấy áy náy với Trần Tiểu Túy.
“Anh không có lỗi với em, mọi chuyện đều do em tự nguyện, mỗi ngày ở cạnh anh, em đều cảm thấy hạnh phúc…”
Trần Tiểu Túy lên tiếng an ủi.
“Không nói chuyện này nữa”.
Diệp Vĩnh Khang mỉm cười vươn tay xoa đầu Trần Tiểu Túy: “Tối nay ngủ sớm đi, ngày mai còn phải đi lên núi Lan Đình, không chừng có thể gặp mấy ma cà rồng như Mao Nhất Trụ nói thật”.
“Đây là suy nghĩ mê tín, trên thế giới này làm gì có mấy thứ bát nháo như thế, dù sao em cũng không tin”.
Trần Tiểu Túy là một người theo thuyết vô thần, không hề tin vào những gì Mao Tiểu Huy nói.
Cộc cộc cộc!
Lúc này cửa sổ bỗng vang lên tiếng động.
“Nửa đêm nửa hôm ai lại gõ cửa sổ!”
Trần Tiểu Túy bất mãn lẩm bẩm, nhưng vừa nói xong, sắc mặt cô ấy bỗng thay đổi.
Nơi này là tầng năm mươi đấy!
Suỵt!
Diệp Vĩnh Khang làm động tác im lặng với Trần Tiểu Túy, cảnh giác nhìn chằm chằm về phía cửa sổ.
Nơi này là phòng tổng thống ở tầng năm mươi, cửa sổ sát đất cực lớn bị rèm cửa che lại nên không thể nhìn thấy bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.