Mục lục
Truyện Trở về bên em - Diệp Vĩnh Khang (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Được, lần sau mà có cơ hội nhất định sẽ dẫn theo em”.  

 

Diệp Vĩnh Khang mỉm cười rồi khẽ nhéo lên bên má phúng phính của Trần Tiểu Tuý.  

 

Từ tối qua tới sáng sớm ngày hôm nay, Diệp Vĩnh Khang đã nghĩ thông suốt những điều này rồi.  

 

Bản thân là đàn ông cặn bã cũng được, kẻ phụ bạc cũng được, dù gì loại cảm xúc này cũng khắc chế không nổi, nếu như đã xảy ra rồi thì không cần phải kiêng kị gì nữa.  

 

Còn về Trần Tiểu Tuý thì càng không cần tính toán, mặc dù trước khi cô ấy gặp Diệp Vĩnh Khang tuyệt đối chưa từng nghĩ đến chuyện một ngày nào đó mình sẽ làm người thứ ba chen chân vào mối quan hệ của người khác.  

 

Thậm chí cô ấy còn vô cùng chán ghét loại người này, cho rằng loại đàn bà này không có nhân tính, không có giới hạn.  

 

Mãi tới khi sự việc này xảy ra với chính bản thân mình thì cô ấy mới hiểu ra, mang danh người thứ ba cũng được, cả đời bị trói vào cột sỉ nhục cũng chẳng sao.  

 

Chỉ cần có thể ở bên cạnh anh ấy, không có tương lai không quan trọng, quan trọng là được ở bên anh ấy nhiều thêm một giây thì cô ấy sẽ hạnh phúc thêm một giây.  

 

Đoàn xe dừng lại cách khoảng ba mươi mét phía trước.  

 

“Diệp Vĩnh Khang!”  

 

Sư Tử Hà Đông nhảy ra từ trong con xe Hummer thân dài, ánh mắt khoá chặt lấy Diệp Vĩnh Khang.  

 

Mặc dù chưa từng gặp, thế nhưng trước khi đến đây ông ta cũng đã xem ảnh, sớm đã nhớ rất rõ tướng mạo của người này rồi.  

 

Mối thù của Tiểu Mai và Tiểu Chí thổi bùng lên trong lồng ngực của Sư Tử Hà Đông, sát khí mạnh mẽ lập tức bao phủ khắp không gian.   

 

Thậm chí ngay cả đám thuộc hạ bên cạnh ông ta cũng cảm thấy kinh hãi kỳ lạ, loại cảm giác đó giống như sinh vật gặp phải thiên địch, một loại sợ hãi từ tận bản năng.  

 

“Không sai, chính là tôi”.  

 

Diệp Vĩnh Khang lại tỏ ra hết sức bình thản, một tay ôm lấy bả vai của Trần Tiểu Tuý, một tay khẽ xoa cằm, nhìn đối phương rồi nói với vẻ thú vị: “Chỉ có điều tên của tôi rất thuận miệng, ông không cần phải lớn tiếng như thế, như vậy sẽ thể hiện rằng ông chẳng lịch sự chút nào”.  

 

 

 

Sư Tử Hà Đông chưa kịp nổi giận, Sử Nam Bắc bên cạnh đã thản nhiên nói thêm: “Anh tính toán với ông ta làm gì, loại người không ra người thú không ra thú như ông ta sao có thể biết phép lịch sự chứ, đúng không nào, đồ chó lông vàng?”  

 

“Ha ha ha, đúng đúng, là tôi sai, sao tôi lại luôn yêu cầu một con chó lông vàng biết lễ phép chứ?”  

 

Diệp Vĩnh Khang cười đáp.  

 

Hai người vừa nói vừa cười nhưng Phương Nhất Minh bên cạnh lại sợ đến mức trên lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh.  

 

Ông ta chính là Sư Tử Hà Đông hung dữ có tiếng đấy!  

 

Người bình thường cũng phải cẩn thận khi nói chuyện trước mặt ông ta, bây giờ ông ta lại bị người khác nhạo báng trước mặt bao nhiêu người, chuyện này mà được sao?  



Không chỉ riêng Phương Nhất Minh mà ngay cả Tần Phong và đám người Mê Long cũng cảm thấy hơi căng thẳng, sát khí của Sư Tử Hà Đông ở phía đối diện thực sự quá nặng! 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK