Mục lục
Truyện Trở về bên em - Diệp Vĩnh Khang (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



 

Có người nói mảnh Thục Địa này là vùng đất phong thủy hiếm có trên thế giới, lịch sử hàng ngàn năm của nước Long Hạ thật ra có thể hiểu là lịch sử chiến tranh.

 

Từ thời cổ đại đến cận đại, các cuộc chiến trên mảnh đất này chưa từng có hồi kết.

 

Thế nhưng Thục Địa lại là một trong những vùng đất ít bị hỗn loạn khi bị giặc ngoại xâm.

 

Rất nhiều người cho rằng nguyên nhân là vì địa thế của Thục Địa, dễ phòng thủ khó tấn công, hơn nữa vị trí địa lý lại nằm ngay ở hậu phương nên rất ít khi bị xâm lược.

 

Thế nhưng đây chỉ là một trong số nguyên nhân.

 

Còn một nguyên nhân quan trọng hơn, đó là người dân Thục Địa có tính cách và tinh thần rất đặc biệt.

 

Người Thục Địa tính toán khá chi li về lợi nhuận, khi không có việc gì làm thì tôi tính kế anh, anh tính kế tôi, họ thường gặp rắc rối vì những chuyện vặt vãnh.

 

Nhưng nếu gặp phải kẻ địch xâm lược thật sự, người Thục Địa sẽ đoàn kết với nhau khiến người ta phải chậc lưỡi.

 

Bình thường ham sống sợ chết, nhưng một khi gặp ngoại xâm, có thể lập tức trở thành anh hùng, không bao giờ lùi bước cho đến khi đổ giọt máu cuối cùng.

 

Những người phụ nữ Thục Địa ngày thường có mối thù không đội trời chung với nhau, ngay cả gặp nhau trên đường cũng phải cãi nhau, bình thường tính toán chi li vì một cây kim cũng phải mắng nhiếc trên đường.

 

Nhưng một khi có giặc ngoại xâm, họ sẽ cống hiến hết tất cả tài sản, dù có phải dỡ nhà cũng sẽ góp phần sức lực của mình vào trận chiến.

 

Ngày trước Thiết Kỵ cổng bắc tung hoành khắp thiên hạ đánh đâu thắng đó, nhưng cuối cùng đánh đến Thục Địa, khi tấn công thành phố đầu tiên của nước Thục thì bị giữ chân đến hàng chục năm.

 

Trong một cuộc chiến chống lại kẻ thù ngoại xâm ở thời cận hiện đại, người dân Thục Địa mang cờ chữ tử vẫn xin đi giết giặc, cầm trên tay những dụng cụ thô sơ nhất và chiến đấu ngoan cường nhất.

 

Có câu nói không có Thục Địa không thể tạo thành quân đội, cứ trong năm người lính chết trận thì có ít nhất một người là người Thục Địa, thật bi hùng làm sao.

 

Diệp Vĩnh Khang từng nghe rất nhiều chuyện về Thục Địa, thật ra đã muốn đến đây từ lâu rồi, không ngờ lần này thế mà lại đến Thục Địa bằng cách này.

 

Từ cổng Hộ Kiếm - cổng phía bắc Thục Địa đi vào nội thành, cả một đường vừa có cây cỏ xanh tươi vừa có núi đá cao, phong cảnh đẹp đều được thu vào mắt.

 

Chỉ tiếc đều chỉ là cưỡi ngựa xem hoa, không có thời gian dừng lại để hưởng thụ địa linh nhân kiệt của nơi này.

 

“Phía trước có một ngã rẽ, rẽ trái đi vào đường nhỏ”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK