"Sếp Hạ, xin lỗi, tất cả đều là lỗi của em, em sẵn sàng xin lỗi họ, họ muốn phạt bọn em thế nào cũng được, em xin lỗi sếp Hạ".
Tô Tô cũng biết mức độ nghiêm trọng của sự việc, trong lòng đầy áy náy, khóc lóc như mưa.
"Đừng khóc!"
Hạ Huyền Trúc lớn tiếng nói với Tô Tô: "Em không làm gì sai, sao lại khóc?"
"Tô Tô, em nhớ kĩ cho chị, làm người có thế nhượng bộ, có thể bao dung, nhưng không thể không có ranh giới cuối cùng!"
"Khóc cũng chẳng thay đổi được gì. Thứ vô dụng nhất trên đời này chính là nước mắt. Mọi chuyện đã đến nước này rồi. Khóc có ích lợi gì?"
"Người phải nói xin lỗi phải là chị mới đúng. Khiến em và Tiểu Mã bỏ lỡ cơ hội tốt để nổi tiếng rồi. Chị xin lỗi!"
Sau khi Hạ Huyền Trúc nói xong, cô lại nói với Thiên Diệp Nhi: "Diệp Nhi, lát nữa em đưa cho Tô Tô và Tiểu Mã một trăm nghìn tệ".
"Em biết rồi, sếp Hạ".
Thiên Diệp Nhi đáp lại.
"Sếp Hạ, chuyện này không được đâu, rõ ràng là chúng em…"
Tô Tô vội vã muốn phản bác.
"Câm miệng!"
Hạ Huyền Trúc lớn tiếng nói: "Cứ như vậy đi, nếu không muốn nhận thì lát nữa cầm tiền rồi ném vào thùng rác, Diệp Nhi, tiễn sếp Quách, Tiểu Mã và Tô Tô trở lại công ty!"
Sau khi dặn dò, Hạ Huyền Trúc đi thẳng về phía cửa mà không nhìn lại.
"Sếp Hạ…"
"Suỵt, nghe theo sự sắp xếp của vợ tôi đi".
Lúc đầu, Quách Thụy Hoa và Tô Tô muốn nói gì đó, nhưng Diệp Vĩnh Khang lại nhìn mấy người họ rồi mỉm cười làm động tác im lặng, sau đó nhanh chóng cười đuổi theo Hạ Huyền Trúc.
"Sếp Hạ, chúng ta đi đâu vậy?"
Diệp Vĩnh Khang lẽo đẽo theo sao Hạ Huyền Trúc như một tên hầu.
"Anh vừa gọi em là gì cơ?"
Hạ Huyền Trúc quay đầu lại và nói.
"Gọi em là sếp Hạ, hôm nay em ngầu chết được, vợ ơi, giờ anh sẽ là đàn em của em, nghe theo lời sếp Hạ".
Diệp Vĩnh Khang cười nói.
Khi hai người tới chiếc Porsche Cayenne của Hạ Huyền Trúc, Diệp Vĩnh Khang cầm tay lái và mỉm cười hỏi: "Sếp Hạ, xin hỏi giờ chúng ta đi đâu".
Hạ Huyền Trúc ngồi ở ghế phụ hít sâu một hơi: "Vĩnh Khang, em hỏi anh một câu, anh nhất định phải trả lời thật lòng, không được đùa giỡn".
"Câu gì? Em nói đi".
Diệp Vĩnh Khang tò mò hỏi.
Hạ Huyền Trúc quay đầu lại, nghiêm mặt nhìn Diệp Vĩnh Khang nói: "Nếu như cho anh đánh thoải mái, anh có thể đánh bao nhiêu tên giống như mấy tên vệ sĩ ban nãy?"
"Hả?"