Mục lục
Truyện Trở về bên em - Diệp Vĩnh Khang (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ lúc quyết định ở lại Long Hạ, thật ra Diệp Vĩnh Khang đã chuẩn bị sẵn sàng để trở thành một người bình thường.

Vì vậy nếu như không phải chuyện gì quá đáng, những chuyện bình thường anh sẽ không tính toán.

Nhưng những lời mà người phụ nữ này vừa nói đã chạm đến giới hạn của anh.

“Mẹ kiếp anh dám đánh tôi?”

Hạ Tuyết Cầm ôm chặt chiếc má sưng tấy của mình, tức giận nói: “Đồ chó má, tôi thấy anh chán sống rồi đúng không…”

Bốp!

Diệp Vĩnh Khang hoàn toàn không quan tâm, lại tát mạnh thêm một cái nữa.

“Diệp Vĩnh…”

Lúc này Hạ Huyền Trúc mới phản ứng lại, vội vàng bước tới kéo cánh tay của Diệp Vĩnh Khang.

“Em đừng quan tâm, đứng sang một bên đi!”

Diệp Vĩnh Khang hất tay của Huyền Trúc ra, trừng mắt phẫn nộ nhìn Hạ Tuyết Cầm: “Tôi nói lại một lần nữa, quỳ xuống, xin lỗi!”

Thật ra Diệp Vĩnh Khang đã kìm chế rất nhiều rồi, nếu đổi lại là trước đây thì người phụ nữ ngông cuồng trước mặt này có lẽ đã đi đời nhà ma rồi đấy.

Hạ Tuyết Cầm bị hai cái tát này làm cho choáng váng, đang định nổi điên nhưng đột nhiên bắt gặp ánh mắt của đối phương, trái tim cô ta lập tức thắt lại, theo bản năng sợ hãi lùi lại hai bước!

Ánh mắt của người đàn ông này giống như một con dã thú đầy hung dữ, khiến người ta cảm giác như giây tiếp theo tận thế sẽ lập tức ập tới!

“Bảo vệ!”

Hạ Tuyết Cầm đột nhiên hét lên một tiếng.

Cô ta không thể ngờ được, người đàn ông này lại dã man như vậy, nếu như anh thật sự động tay thì cô ta nhất định đánh không lại.

“Có chuyện gì vậy!”

Vài nhân viên bảo vệ vạm vỡ vội vàng bước tới.

“Hai kẻ nhà quê này ở đây hành hung đánh người, các anh mau bắt bọn họ lại đi!”

Hạ Tuyết Cầm chỉ vào hai người nói.

Nhân viên bảo vệ cảnh giác đánh giá Diệp Vĩnh Khang một lượt, trầm giọng nói: “Thưa anh, xin hỏi anh tới đây để làm gì!”

Nhiệm vụ của nhân viên bảo vệ chỉ là giữ gìn trật tự an ninh ở đây, còn chuyện ân oán cá nhân của người khác bọn họ không có hứng xen vào.

Hạ Tuyết Cầm vội vàng nói: “Thân phận của hai người này rất đáng ngờ, nhìn cách ăn mặc của bọn họ không hề giống người đến đây làm việc chút nào. Nói không chừng bọn họ có giấu vũ khí gì đó trong người, các anh mau bắt bọn họ lại lục soát cơ thể đi”.

Diệp Vĩnh Khang nhìn về phía nhân viên bảo vệ, bình thản nói: “Chúng tôi tới đây vay tiền”.

“Ha ha ha ha!”

Hạ Tuyết Cầm phá lên cười: “Cho dù là tìm lý do thì cũng nên tìm cái gì đó đáng tin cậy chút chứ, các người mà cũng có phúc đức được đến đây vay tiền à?”

Nói xong lại quay về phía nhân viên bảo vệ.

“Tôi biết hai người này, bọn họ có một công ty còn đang nợ tiền triệu đấy, có khi nào do nghèo sắp điên rồi nên hôm nay tới đây cướp tiền, chó cùng dứt giậu chăng!”

Nhân viên bảo vệ trở nên cảnh giác và dùng một tay chạm vào gậy cao su được ghim ở sau eo, trầm giọng nói: “Xin lỗi, chúng tôi cần xác minh mục đích đến đây của hai người”.

“Nếu anh nói đến đây để vay tiền thì tôi cần kiểm tra tài sản thế chấp của anh”.

Diệp Vĩnh Khang lắc đầu: “Tài sản thế chấp không ở trên người”.

“Ha ha ha ha, tôi nói này, đủ rồi đấy, không có thì nói là không có, còn bày đặt bảo không ở trên người!”

“Không có tài sản thế chấp thì hai người chạy tới đây làm gì, các anh bảo vệ à, mọi người còn ngây ra đấy làm gì, mọi việc đã rất rõ ràng rồi, hai người này rõ ràng là có mưu đồ sai trái!”

Một vài nhân viên bảo vệ khác cũng rút gậy cao su ra, cảnh giác nói: “Xin lỗi, phiền anh chị đi cùng với chúng tôi một chuyến, chúng tôi cần xác minh thân phận của hai người!”

Nói xong liền chuẩn bị đi tới bắt người.

“Đợi đã, không phải như vậy đâu”.

Hạ Huyền Trúc lo lắng đến mức nước mắt chực trào ra, thầm hối hận, đáng lẽ ra hôm nay không nên đến đây.

“Chúng tôi thật sự định tới đây để vay tiền, chỉ là…”

“Chỉ là cái cứt ấy!”

Hạ Tuyết Cầm cười khẩy: “Vay tiền mà không mang tài sản thế chấp, cô coi bảo vệ là mấy tên ngốc à? Anh bảo vệ, đừng nhiều lời với bọn họ làm gì, mau chóng bắt bọn họ lại đi!”

Ngay khi mấy nhân viên bảo vệ chuẩn bị xông lên, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên giơ hợp đồng vay tiền trong tay lên, bình thản nói: “Tài sản thế chấp đã ở ngân hàng rồi, hợp đồng vay tiền có được coi là bằng chứng không?”

Nhân viên bảo vệ sửng sốt trong chốc lát, nhanh chóng cầm lấy hợp đồng xem kỹ lại, vừa nhìn thấy số tiền trên đó thì lập tức toát mồ hôi lạnh!

“Hai vị khách VIP thật xin lỗi, chúng tôi mạo phạm rồi, xin hai vị lượng thứ!”

Nhân viên bảo vệ đưa lại bản hợp đồng bằng cả hai tay một cách thận trọng.

Hạ Tuyết Cầm đầu óc mơ hồ: “Các anh đừng để họ lừa, dựa vào hai kẻ quê mùa này làm sao mà có thể vay tiền được, nhất định là ngụy tạo…”

“Cô gì này!”

Nhân viên bảo vệ tức giận nói: “Xin hãy chú ý lời nói của cô, nếu cô còn không tôn trọng khách VIP của chúng tôi, chúng tôi đành phải mời cô ra ngoài đấy!”

“Khách VIP?”

Hạ Tuyết Cầm tỏ ra khó hiểu: “Bọn họ sao lại biến thành khách VIP được”.

Nhân viên bảo vệ trầm giọng nói: “Số tiền một trăm triệu, viết rõ ràng, rành mạch, có đóng dấu chính thức của ngân hàng chúng tôi!”

“Cái gì, một trăm triệu!”

Hạ Tuyết Cầm mắt tròn mắt dẹt!

Tất cả các ngân hàng lớn đều có quy định, dù là gửi hay cho vay, chỉ cần vượt qua một con số nhất định thì sẽ được coi là khách VIP.

Số tiền cho vay lớn như vậy chứng tỏ người đi vay cũng phải có thực lực nhất định, hơn nữa tiền lãi cũng có thể khiến ngân hàng thu được một khoản lớn.

“Không thể nào, chuyện này không thể nào!”

Hạ Tuyết Cầm giật lấy hợp đồng, trên đó quả thực ghi rõ số tiền cho vay một trăm triệu.

Khi nhìn thấy mục tài sản thế chấp, sắc mặt của Hạ Tuyết Cầm còn đặc sắc hơn nhiều!

Công ty TNHH xây dựng Thiên Nguyên!

Đây không phải là công ty nợ nần chồng chất mà nhà họ Hạ chuyển nhượng cho Hạ Huyền Trúc sao?

“Anh bảo vệ, chắc là có vấn đề ở đây, công ty này tôi biết rõ, chỉ là một cái vỏ rỗng thôi, bên trong không có một đồng tiền nào, hơn nữa còn đang nợ mấy triệu, làm sao có thể làm tài sản thế chấp cho vay được, nhất định là có sai sót rồi!”

Hạ Tuyết Cầm bắt đầu la hét trong tuyệt vọng.

Nhân viên bảo vệ giật lại hợp đồng từ trong tay cô ta, trầm giọng nói: “Xin lỗi, đây không phải là trách nhiệm của chúng tôi, chúng tôi chỉ biết rằng con dấu trên đó là thật, cô gì này, xin hãy dừng hành vi gây rối lại, nếu không chúng tôi đành phải mời cô ra ngoài đấy!”

Nói xong lại nhìn Diệp Vĩnh Khang và Hạ Huyền Trúc, cung kính nói: “Hai vị khách quý, đây là hợp đồng của anh chị, xin hãy nhận lại, chúng tôi xin lỗi vì hành vi lỗ mãng vừa rồi, xin hai vị khách quý tha lỗi cho”.

Diệp Vĩnh Khang gật đầu, cũng không định tính toán chuyện vừa rồi, dù sao bảo vệ cũng chỉ đang làm tròn nhiệm vụ, sau khi nhận lại hợp đồng liền kéo tay Hạ Huyền Trúc rời đi.

Hạ Tuyết Cầm không ngừng la hét ầm ĩ ở phía sau, nhân viên bảo vệ đã cảnh cáo cô ta rất nhiều lần rồi, lần này trực tiếp bước lên chuẩn bị ‘mời’ cô ta ra ngoài.

“Các anh làm gì vậy, tôi tới đây để làm thủ tục!”

Hạ Tuyết Cầm lấy một đống tài liệu trong túi xách ra, tức giận nói: “Nhìn thấy chưa, đây là tài sản thế chấp, tôi là khách hàng của các anh, tôi cũng tới đây để vay tiền…”

Mới nói được một nửa, Hạ Tuyết Cầm đột nhiên phản ứng lại, trong lòng lập tức vui mừng khôn xiết!

Hạ Huyền Trúc thấp hèn đó cầm giấy phép kinh doanh với món nợ vài triệu mà có thể vay được một trăm triệu.

Mà nếu hôm nay cô ta câu kéo được quan hệ, nói thế nào cũng phải vay được hơn ba trăm triệu!

Lần này ra ngoài, ông nội giao nhiệm vụ cho cô ta đi vay ba mươi triệu tệ, nếu như cô ta thật sự có thể cầm hợp đồng vay ba trăm triệu tệ quay về, vị trí phó chủ tịch công ty không phải là đã nắm chắc trong tay cô ta rồi sao?

Nghĩ đến đây, Hạ Tuyết Cầm mừng đến mức suýt nhảy cẫng lên, vội vàng chạy nhanh về phía thang máy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK