Diệp Vĩnh Khang không cho là đúng, anh nói: “Cũng đều là người có hai vai một đầu, ai sợ ai, chỉ cần ông ta dám đến thì tôi cũng không ngại tiễn ông ta một đoạn, để ông ta xuống dưới đó đoàn tụ với con trai cưng”.
Với một người từng trải qua vô số sự tàn nhẫn và hung bạo nhất của thế giới ngầm như Diệp Vĩnh Khang thì anh đã từng gặp rất nhiều cao thủ có thủ đoạn cực kỳ độc ác.
Sau một trận chiến lớn thì phải đối mặt với cảnh tượng một trăm nghìn thi thể chất đống mà vẫn không nhíu mày, chỉ một Lâm Sư Hổ sao có thể khiến Diệp Vĩnh Khang để tâm chứ?
“Anh Diệp, tôi biết anh có bản lĩnh nhưng chuyện này không đơn giản như anh nghĩ”.
Hoàng Thử Lang thở dài nói: “Hơn nữa không nói đến vấn đề anh và Lâm Sư Hổ ai giỏi hơn, chỉ nói nếu Lâm Sư Hổ đến Giang Bắc nhưng không tìm đến anh trước mà lại đi tìm người bên cạnh anh, anh phải đối phó thế nào?”
“Mặc dù tôi chưa từng gặp Lâm Sư Hổ nhưng đã nghe quá nhiều chuyện của ông ta, nếu người này phát điên thì chính là kẻ điên không hơn không kém”.
“Ba chiến tướng dưới quyền cũng đều là cao thủ đỉnh cao khiến người ta nghe thôi đã sợ, ngoài ra nhà họ Lâm còn có đội hộ vệ xuất sắc mấy nghìn người”.
“Nếu Lâm Sư Hổ dẫn mấy người này đến Giang Bắc mở cuộc tàn sát thì dù anh Diệp có bản lĩnh giỏi đến đâu, nhưng anh cũng không thể biến ra một đống phân thân để bảo vệ người bên cạnh anh được”.
“Tần Gia và anh Tần là hai ví dụ sống, nói thẳng ra dù anh Diệp có giỏi thế nào thì cuối cùng Tần Gia không phải vẫn bị băm thành thịt nhão đó sao?”
Mấy lời này của Hoàng Thử Lang khiến Diệp Vĩnh Khang rơi vào im lặng.
Anh bỗng cảm thấy hắn nói rất có lý, nơi này không phải là thế giới ngầm, càng không phải là địa bàn của Điện Long Thần.
Bên cạnh anh không có nhiều người có bản lĩnh, có chăng cũng chỉ là một đám người bình thường không có khả năng đối kháng.
Nếu Lâm Sư Hổ ra tay với người bên cạnh mình trước như Hoàng Thử Lang nói thì mình nên làm thế nào?
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Diệp Vĩnh Khang cũng đã có suy nghĩ của mình.
“Lão Hoàng, tôi cho anh xuống trước cổng bệnh viện, tôi có chút việc phải làm không lên đó được”.
Diệp Vĩnh Khang lái xe đưa Hoàng Thử Lang đến bệnh viện thì ở lại trên xe một lúc mới gọi điện thoại cho bác Hải.
“Bác Hải, ông có biết Lâm Sư Hổ ở thành phố Thượng Hộ không?”
Điện thoại vừa được kết nối, Diệp Vĩnh Khang đã giành nói trước, bây giờ anh không có tâm trạng đến nói nhiều lời vô nghĩa với bác Hải.
“Lâm Sư Hổ?”
Bác Hải ở đầu bên kia điện thoại im lặng vài giây, sau đó nghiêm túc đáp: “Đừng nói với tôi là cậu chọc phải ông ta nhé”.
Diệp Vĩnh Khang lo lắng bác Hải biết sự thật lại cằn nhằn một đống nữa nên bèn nói: “Không, chỉ là vừa nghe người ta nhắc đến người này, cảm thấy ông ta tàn ác quá nên hỏi bác chút thôi”.
“Vậy thì tốt!”
Lúc này bác Hải mới thở phào nhẹ nhõm, giọng cũng trở nên thoải mái hơn: “Suýt nữa đã bị cậu hù chết, tôi còn tưởng cậu chọc phải ông ta”.
“Không phải tôi hù dọa ai, tôi cũng xem như đã lăn lộn nhiều năm trên con đường này, gặp rất nhiều người xảo quyệt”.
“Mấy năm nay đã quen nhiều việc rồi nên cũng chưa từng sợ ai, nhưng khi nhắc đến ba chữ Lâm Sư Hổ này, nói không sợ cậu cười chứ tôi cũng cảm thấy run sợ đấy”.
“Người này có biệt danh là Diêm Vương sống ở thành phố Thượng Hộ nhưng thủ đoạn lại độc ác hơn cả Diêm Vương”.