Trần Sương cũng không nói gì, chỉ nở nụ cười vô cùng thích thú, nhìn Trần Tiểu Túy bằng ánh mắt vừa đầy ẩn ý vừa khiêu khích.
Những người khác cũng nhìn hai người bằng ánh mắt đó.
Nếu đổi lại là người bình thường một là bỏ chạy, hai là không biết làm sao trong trường hợp này.
Nhưng tình hình hôm nay lại khá đặc biệt.
Vì người đối diện họ chính là người phụ nữ đỉnh nhất Giang Bắc, là người phụ nữ đã chịu quá nhiều áp lực và oan ức, tính cách kiên cường đến cực điểm, giỏi giang đến mức Diệp Vĩnh Khang đường đường là Điện Chủ của Điện Long Thần cũng không thể chống lại.
“Có thể cho tôi xem danh sách không?”
Trần Tiểu Túy tỏ ra rất bình tĩnh.
Trần Lệ Bình lấy danh sách thiệp mời trong tay Trần Sương rồi tiện tay ném qua cho Trần Tiểu Túy: “Xem đi, tôi vẫn không tin chị có thể nhìn ra cái gì”.
Danh sách được mời đó không phải là một trang giấy mỏng mà là một lớp vỏ cứng màu đỏ, ném qua rất có cảm giác, nếu bị đập vào chắc chắn đầu sẽ sưng lên.
Nhưng Trần Tiểu Túy lại không né cũng không tránh, thậm chí không có động tác chặn lại, để mặc thiệp mời vỏ cứng màu đỏ đó bay về phía đầu mình.
Vì cô ấy biết chỉ cần có người đàn ông đó ở bên cạnh, đừng nói là vỏ cứng, dù là một viên đạn cũng không thể làm cô ấy bị thương.
Soạt!
Quả nhiên ngay khi thiệp mời vỏ cứng đó còn cách đầu Trần Tiểu Túy chưa đến một centimet, bên cạnh bỗng có một bàn tay giơ ra vững vàng bắt lấy, sau đó nhẹ nhàng đưa đến trước mặt cô ấy.
Trần Tiểu Túy quay đầu cười với Diệp Vĩnh Khang, sau đó lướt nhìn danh sách, rồi lên tiếng gọi phục vụ tuyên bố: “Bữa tiệc có thể bắt đầu rồi”.
“Hả?”
Phục vụ sửng sốt đứng tại chỗ.
Người trong phòng VIP cũng đưa mắt nhìn nhau.
Sau khi phản ứng lại, Trần Lệ Bình là người đầu tiên phát điên: “Trần Tiểu Túy, đầu óc chị có vấn đề à? Ở đây đến lượt chị lên tiếng sao?”
“Bà nội vẫn chưa đến mà chị lại nói bắt đầu bữa tiệc, chị có ý gì, không xem bà nội ra gì đấy à?”
“Cô câm miệng lại cho tôi, đến lượt cô lên tiếng sao?”
Trần Tiểu Túy bỗng cao giọng quở trách Trần Lệ Bình, sau đó nhìn Trần Sương nói: “Những lời chị vừa nói ý là người không có tên trong danh sách được mời không thể tham gia bữa tiệc”.
“Nhưng vừa rồi tôi tìm một lượt cũng không thấy tên bà nội trong đó, dựa theo tiêu chuẩn của chị thì chứng tỏ bà nội cũng không có tư cách tham gia vào bữa tiệc này”.
“Là người tổ chức bữa tiệc này, tôi muốn hỏi chị một câu, chị cố ý hay là vì năng lực của mình thấp kém bỏ qua một chi tiết quan trọng như thế?”
“Cô…”
Sắc mặt Trần Sương hết xanh rồi lại trắng, hiển nhiên là đã bị vấn đề này làm cho nghẹn họng.
Cô ta chắc chắn không có gan dám nói mình cố ý.
Nhưng đồng thời cô ta cũng sẽ không thừa nhận năng lực của mình yếu kém, tóm lại đây là một đề bài đúng sai, hơn nữa không có nhiều đáp án.