Lâm Quốc Thư ngây người, đột nhiên nghĩ tới điều gì, ông ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng Diệp Vĩnh Khang đang ngồi ở sô pha đối diện!
Lẽ nào thật sự là cậu ta!
Không, điều này là không thể nào!
Cho dù có quan hệ rộng, có thể nhờ một hai tù trưởng giúp đỡ còn nghe được.
Nhưng giá dầu mỏ và khoáng sản ở Trung Đông cần phải được hàng chục tù trưởng cùng đồng ý thì mới có khả năng xảy ra biến động.
Người nào có quyền lực có thể khiến hàng chục tù trưởng cùng lúc làm ra hành động khó tin thế này?
"Gia chủ Lâm, ông hài lòng với màn ảo thuật của tôi chứ?"
Vẻ mặt của Diệp Vĩnh Khang từ đầu đến cuối không thay đổi, luôn mang một nụ cười đầy ẩn ý.
Anh đương nhiên có thể nhìn ra sự nghi ngờ trong mắt Lâm Quốc Thư, nhưng anh không tiếp tục dây dưa chuyện này nữa mà hờ hững nói: "Bây giờ, tôi sẽ biểu diễn màn ảo thuật thứ hai cho ông xem, hình như cổ phiếu của tập đoàn tài chính Lâm Thị ở Phố Wall tăng cũng nhanh nhỉ?”
"Một đường màu đỏ mạo hiểm, có điều tôi thấy bên này gia chủ Lâm có rất nhiều cây xanh, hẳn là rất thích màu xanh, như vậy, màn ảo thuật thứ hai của tôi chính là tặng cho gia chủ Lâm chút màu xanh mà ông yêu quý nhất”.
Nói xong, Diệp Vĩnh Khang lại thản nhiên dùng điện thoại gửi đi một tin nhắn.
Lần này, Lâm Quốc Thư không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Diệp Vĩnh Khang bằng ánh mắt rất kỳ quái.
Ánh mắt này xen lẫn sợ hãi, nghi ngờ, bàng hoàng và bất an, lúc này ngay cả bản thân ông ta cũng không rõ mình có cảm xúc gì.
Tích tắc...
Đúng lúc này, điện thoại của quản gia đột nhiên vang lên.
Vừa mới nghe xong hai câu, quản gia đột nhiên biến sắc: "Cái gì, cậu nói cái gì, tin tức là thật sao? Chuyện này...”
Tạch!
Quản gia buông thõng cổ tay, điện thoại rơi xuống đất, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trên trán lấm tấm mồ hôi hạt.
"Chuyện gì thế?”
Lâm Quốc Thư hét lớn, ngay cả giọng nói cũng thay đổi, lúc này trong lòng dường như đã đoán được điều gì.
Quản gia ngây người vài giây, sau đó nhìn Lâm Quốc Thư nói như chực khóc: "Gia chủ, chúng ta xong đời rồi, tất cả xong đời rồi!"
"Cổ phiếu của chúng ta trên Phố Wall bất ngờ bị tấn công dữ dội bởi mười mấy nhà tài phiệt. Chỉ trong vòng chưa đầy một phút, tất cả đều giảm xuống mức thấp nhất!"
Phụt-
Lâm Quốc Thư chỉ cảm thấy khí huyết dâng trào, cổ họng bỗng ngọt, từ trong miệng phun ra một ngụm máu lớn!
"Gia chủ, ông sao vậy...”
Quản gia nhanh chóng tiến lên đỡ.
Lâm Quốc Thư ôm ngực, mười mấy giây sau mới dần hồi phục lại, khẽ vẫy vẫy tay, yếu ớt nói: "Không sao, ông lui xuống trước đi”.
Quản gia thấy Lâm Quốc Thư không sao, mới lui xuống nhưng vẻ mặt vẫn rất lo lắng.
Lâm Quốc Thư ngửa người nằm trên lưng ghế sô pha, hai mắt hơi nhắm lại, cả người trong phút chốc như bị rút hết sức lực.
Nếu nói giá ở Trung Đông đột ngột tăng trở lại là một đòn chí mạng đối với tập đoàn tài chính Lâm Thị, đẩy Lâm Thị đến bên bờ vực.
Thì cổ phiếu ở Phố Wall đó dường như đã đẩy thẳng tập đoàn tài chính Lâm Thị đang lung lay sắp đổ xuống vực sâu vạn trượng!
"Gia chủ Lâm, ông hài lòng với màn ảo thuật thứ hai của tôi chứ?"
Diệp Vĩnh Khang cười nhạt nói: "Nếu gia chủ Lâm còn chưa vui, tôi cũng không ngại biểu diễn cho ông xem những màn ảo thuật đặc sắc hơn”.