“Thế tại sao lại không đạp thẳng luôn?”
“Bảo vệ của công mà”.
Hạ Huyền Trúc cạn lời.
Mặc dù cửa không hề khoá trái, thế nhưng khoá của phòng tổng thống đều là loại đặc chế, dù cho không khoá trái thì cũng rất khó mở ra được.
Tuy nhiên, chuyện này đối với Diệp Vĩnh Khang mà nói rõ ràng dễ ợt, nhét thẻ vào bên trong chà chà hai lần, khoá cửa lập tức vang lên tiếng cạch rồi tự động mở ra.
Động tác thành thục này khiến cho Hạ Huyền Trúc hoài nghi liệu trước đây anh có từng đi trộm cắp hay không.
Trong phòng ngoài Lưu Tử Phong, ngoài Phan Vân Thiến và anh chàng bạn nhảy ra, còn có một đại đội mười mấy vệ sĩ và trợ lý trang điểm, thợ làm tóc,…
Lúc bọn chúng đang bàn luận làm sao để xử lý Diệp Vĩnh Khang và Hạ Huyền Trúc thì đột nhiên nhìn thấy hai người bước từ ngoài cửa vào.
Mọi người hơi ngơ ngác, Phan Vân Thiến là người đầu tiên phản ứng lại, nhìn thấy hai người đột nhiên xuất hiện thì trong lòng vừa giận vừa vui.
“Tốt quá, tự mình tìm tới cửa, không phải đi tìm mấy người nữa!”
Phan Vân Thiến vừa nói vừa tức tối đi thẳng tới trước mặt Hạ Huyền Trúc, giơ tay chỉ vào mũi của Hạ Huyền Trúc và quát lên: “Sao nào, bây giờ lại muốn xin lỗi hả? Nói cho mấy người biết, muộn rồi!”
“Ban nãy không phải cứng miệng lắm hay sao? Nào nào nào, tiếp tục tôi xem nào, sao thế, câm rồi hả, thể hiện bản lĩnh như vừa nãy tôi xem nào...”
Phan Vân Thiến còn chưa nói xong, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên tiến lên trước một bước, dùng tay nắm chặt lấy ngón tay đang chỉ vào Hạ Huyền Trúc của cô ta, sau đó khẽ bẻ xuống dưới.
Cùng với một tiếng rống lên như lợn bị chọc tiết của Phan Vân Thiến, đầu ngón tay rắc một tiếng bị Diệp Vĩnh Khang bẻ gãy.
“Con đàn bà điên như mày không có tư cách nói chuyện ở đây, cút sang một bên, món nợ của mày đợi lát nữa tao sẽ từ từ tính dần!”
Sau khi Diệp Vĩnh Khang mắng một câu, rồi nhấc chân lên đá bay Phan Vân Thiến.
Sắc mặt Lưu Tử Phong u ám đáng sợ, hai con mắt loé lên tia sáng lạnh tanh.
“Này, tên kia, vợ tôi muốn dạy bảo một phen, anh có thể nói chuyện tử tế được không?”
Diệp Vĩnh Khang hếch mũi nói với Lưu Tử Phong.
Lưu Tử Phong tức tới sôi máu, phẫn nộ gầm lên: “Xông lên cho tao, đánh chết hai con chó này”.
Rầm rầm rầm...
Đám vệ sĩ, trợ lý và thợ trang điểm bên cạnh lập tức tập hợp lại rồi xông lên.
Diệp Vĩnh Khang khẽ hừ một tiếng: “Đại ca, đứng đây đợi mấy giây nhé”.
Nói xong, cơ thể anh lập tức chuyển động.
Bốp bốp bốp bốp bốp!
Một loạt âm thanh đánh đấm vang lên, chưa đến ba giây, cả đám người đã nằm bẹp dưới đất!
“Anh, bây giờ có thể nói chuyện tử tế được chưa?”