Mục lục
Truyện Trở về bên em - Diệp Vĩnh Khang (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Chuột đất đứng trên vai của Huyết hòa thượng, nở nụ cười đặc biệt tự tin, khiêm tốn nói: “Cũng thường thôi, đây vẫn là giai đoạn thử nghiệm, sau khi tôi hoàn thiện chiêu thức này mới gọi là ác liệt!”  

 

“Ừm, hi vọng sớm được thấy ngày ấy”.  

 

Diệp Vĩnh Khang hít sâu một hơi: “Đi thôi, có lẽ bên phía Quả lão và anh em Phá Thiên cũng hòm hòm rồi”.  

 

Gần như cùng lúc khi nhóm người Diệp Vĩnh Khang tới, bên phía Quả lão và anh em Phá Quân Phá Thiên mới kết thúc trận chiến.  

 

Ám Dạ Các không có sự bảo vệ của nhóm thợ săn, hoàn toàn không thể chống lại được sự tấn công của Quả lão, anh em Phá Quân Phá Thiên cùng với ba doanh đội tinh nhuệ của Điện Long Thần.  

 

“Điện Chủ, không thấy xác của Thạch Hữu Sâm đâu”.  

 

Vác theo một cái cuốc đẫm máu, Quả lão nhìn những xác chết ngổn ngang trên sàn nhà, có lẽ lão đang suy nghĩ khu vườn nhà mình lại có thêm không ít phân bón rồi.  

 

“Không sao, lần này cho dù ông ta mạng lớn thế nào thì cũng không chạy thoát được đâu”.  

 

Diệp Vĩnh Khang hoàn toàn không hề lo lắng chút nào về việc Thạch Hữu Sâm sẽ chạy thoát.  

 

Anh rất quen thuộc địa hình ở nơi đây, ba doanh đội của Điện Long Thần cũng đã bao vây hết nơi này rồi.  

 

Hơn nữa Thạch Hữu Sâm không có sự bảo vệ của đội thợ săn, cho dù hắn có nghĩ ra cách thoát được ra ngoài cũng hoàn toàn không có đủ sức lực để chống đỡ.  

 

Diệp Vĩnh Khang liếc mắt nhìn xung quanh, ánh mắt nhìn chằm chằm vào một khu đất cao hình vòm cách đó chừng trăm mét, sau đó chậm rãi bước tới đó.  

 

Cùng lúc đó, ba doanh đội của Điện Long Thần cũng bắt đầu từ từ thu hẹp khoảng cách về phía đó.  

 

Phán đoán của Diệp Vĩnh Khang quả không sai, vừa đi vào rừng cây trong khu đất cao đó liền nhìn thấy một người đàn ông tầm năm mươi tuổi, ngồi thẳng lưng trên một phiến đá lớn.  

 

Đối mặt với những người hầm hố xung quanh, chú sơn dương đó không hề tỏ ra sợ hãi hay lo lắng mà chỉ nhẹ giọng nói: “Ai là Diệp Vĩnh Khang?”  

 

Chuột đất gầm lên: “Mẹ kiếp, ông là cái thá gì mà dám gọi thẳng tên của Điện Chủ, xem ông đây bắn cho ông thủng một lỗ!”  

 

Chuột đất vừa nói vừa chuẩn bị giương cung tên lên.  



Diệp Vĩnh Khang hất nhẹ tay lên, nhìn chằm chằm đối phương một cái, nhẹ giọng nói: “Tôi chính là Diệp Vĩnh Khang, Thạch Hữu Sâm, niệm tình ông cũng là anh hùng hào kiệt một phương, tôi có thể cho ông cơ hội được nói lời trăn trối”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK