Mục lục
Truyện Trở về bên em - Diệp Vĩnh Khang (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tiếp đó, ‘Trương Tịnh’ mà mấy người nhìn thấy buổi sáng lần đầu tiên thật ra là tôi”.

 

“Còn có sương mù trong khu vực cấm địa và âm thanh trong làn sương mù đều là do tôi sắp xếp”.

 

“Cuộc nói chuyện của anh trai tôi ở cổng miếu tối qua không phải là búp bê núi gì, âm thanh đó cũng là do tôi tạo ra”.

 

Trần Tiểu Túy nghe xong mới chợt hiểu ra, đồng thời cũng nghi hoặc hỏi: “Nhưng vì sao hai người lại làm như vậy?”

 

“Câu này để anh trả lời cho”.

 

Lúc này Diệp Vĩnh Khang đột nhiên lên tiếng: “Giống như vừa nãy anh nói, bọn họ làm như vậy chính là vì muốn lừa gạt, hủy hoại tâm tư của chúng ta, khiến chúng ta hoàn toàn phụ thuộc và tin tưởng vào Mao Nhất Trụ”.

 

“Sau đó chúng ta sẽ bất chấp làm theo mọi chỉ dẫn của cậu ta để tạo điều kiện thuận lợi cho việc triển khai hoạt động tiếp theo của cậu ta”.

 

“Sở dĩ suốt dọc đường anh năm lần bảy lượt làm loạn thật ra là vì muốn Mao Nhất Trụ biết điều một chút”.

 

“Mà mục đích cuối cùng của họ khi làm những điều này là đầu tiên là vì muốn chúng ta nghe theo lời của cậu ta, sau đó từng bước từng bước dẫn chúng ta tới đây, cuối cùng lợi dụng anh để đối phó với con quái vật Xác lông đó đúng không?”

 

Mao Nhất Trụ ngồi sụp xuống đất, toàn thân lộ ra vẻ mệt mỏi, vẻ mặt đầy tuyệt vọng và mất mát, cười khổ nói: “Quả thực là như vậy, nhưng tôi không thể ngờ rằng, anh ngoại trừ năng lực tốt, đầu óc cũng rất nhạy bén. Tôi tự cho rằng những gì mình làm là một bố cục liền mạch, thật ra lại là một trò đùa trước mặt anh”.

 

“Mao Nhất Trụ, não của anh bị lừa đá rồi à?”

 

Lúc này, Trương Tịnh đột nhiên tức giận nói với Mao Nhất Trụ: “Nếu như cần giúp đỡ thì cứ nói thẳng với anh Diệp một tiếng là được rồi, cần gì phải vòng vo tam quốc như vậy, hơn nữa cuối cùng còn định hại chúng tôi!”

 

“Lẽ nào anh sợ chúng tôi lấy mất cái gọi là kho báu xem? Anh cũng không tự nghĩ lại xem, những người chúng tôi đứng ở đây có thân phận thế nào?”

 

“Cái khác không nói, ít nhất chúng tôi chưa bao giờ thiếu tiền, từ nhỏ đến lớn có vàng bạc châu báu gì chưa được nhìn qua chứ?”

 

“Anh nghĩ rằng chúng tôi sẽ vì những thứ này mà vứt bỏ cả lương tâm sao?”

 

Mao Nhất Trụ nghe xong, cười khổ nói: “Nếu như đơn giản vậy thì đã tốt”.

 

“Tuy tôi không tiếp xúc nhiều với anh Diệp, nhưng anh Diệp đối xử với mọi người thế nào tôi cũng biết một chút”.

 

“Chỉ cần tôi mở lời, cộng thêm một chút ỉ ôi năn nỉ, anh Diệp nhất định sẽ giúp đỡ”.

 

“Tôi cũng biết các người không thiếu tiền, nhưng những thứ ở đây hoàn toàn không phải được tính bằng tiền bạc thông thường”.

 

“Hơn nữa những thứ ở đây ý nghĩa không chỉ đơn giản như tiền tài báu vật đối với chúng tôi”.

 

Trương Tịnh nhíu mày, đang định nói tiếp, Mao Nhất Huyền đột nhiên nói: “Anh à, bây giờ nói gì cũng không có tác dụng nữa, chi bằng chúng ta dắt họ đi xem sao”.

 

Mao Nhất Trụ dùng sức nhắm mắt lại, trên mặt tràn đầy bất đắc dĩ và bất lực, cười khổ nói: “Anh Diệp, tôi vẫn là yêu cầu vừa rồi, đợi lát nữa khi anh nhìn thấy bảo vật, cộng thêm tính mạng của tôi, anh có thể lấy thoải mái”.

 

“Nhưng cầu xin anh tha cho Mao Nhất Huyền, tôi chỉ có một đứa em gái đó thôi”.

 

“Anh…”

 

“Được rồi, bây giờ có nói gì cũng vô dụng, đợi tôi làm rõ mọi chuyện rồi tính tiếp”.

 

Diệp Vĩnh Khang xua tay nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK