Mục lục
Truyện Trở về bên em - Diệp Vĩnh Khang (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Cuốn tiểu thuyết anh đang đọc đột nhiên cập nhật hai chương mới, lần này cách hành văn và cốt truyện của tác giả tốt hơn trước rất nhiều, cho nên Diệp Vĩnh Khang đọc rất chăm chú, thậm chí Quách Thụy Hoa vào phòng làm việc lúc nào cũng không chú ý tới.  

 

“Cậu Diệp, là thế này, về chuyện buổi biểu diễn, tôi đã sắp xếp mọi thứ rồi, bây giờ chỉ thiếu mỗi phía cậu thôi”.  

 

Lúc này Quách Thụy Hoa mới thở phào nhẹ nhõm, đưa tay lên lau trán rồi thận trọng hỏi.  

 

“Buổi biểu diễn? Buổi biểu diễn gì cơ?”  

 

Diệp Vĩnh Khang chợt tỏ vẻ hoang mang.  

 

Cả người Quách Thụy Hoa như hóa đá.  

 

Thấy Diệp Vĩnh Khang không có động tĩnh gì, ông ta còn tưởng anh đã có tính toán trước, thật không ngờ anh lại quên mất chuyện này.  

 

Quách Thụy Hoa không tìm được từ ngữ nào để diễn tả cảm xúc của mình lúc này, chỉ có thể nói rằng đây thực sự là ... “chàng trai tốt”!  

 

Cậu Diệp à cậu Diệp, quả nhiên là khác với người thường, chuyện lớn động trời như vậy mà cậu cũng quên được sao?  

 

Đại ca à, đây là công ty của vợ cậu đấy!  

 

Đương nhiên, Quách Thụy Hoa chỉ có thể thở dài, nói những lời này trong lòng, cho dù cho ông ta mượn trăm lá gan thì ông ta cũng không dám nói ra trước mặt Diệp Vĩnh Khang.  

 

“Thật xin lỗi, cuộc họp kéo dài thêm một lúc, để sếp Quách đợi lâu rồi”.  

 

Lúc này, Hạ Huyền Trúc ôm một xấp tài liệu vội vàng đi vào, thấy vẻ mặt Quách Thụy Hoa hơi kỳ lạ, liền hỏi: “Sếp Quách, ông sao thế? Không khỏe à?”  

 

Quách Thụy Hoa nhìn thấy Hạ Huyền Trúc, ông ta cảm thấy như thể cuối cùng cũng tìm được chỗ dựa, nhanh chóng tố cáo như học sinh tiểu học: “Sếp Hạ, tôi vừa hỏi cậu Diệp về buổi biểu diễn, nhưng cậu Diệp lại nói với tôi rằng cậu ấy quên rồi”.  

 

Chỉ cần có Hạ Huyền Trúc ở đây, Quách Thụy Hoa thỉnh thoảng cũng dám khiêu chiến với Diệp Vĩnh Khang một lát, bởi vì ông ta biết cậu Diệp sợ vợ, chỉ cần có vợ ở bên cạnh, Diệp Vĩnh Khang sẽ giống như chú chim non.  

 

“Chết tiệt, ông ngứa đòn rồi phải không?”  

 

Diệp Vĩnh Khang thấy Quách Thụy Hoa dám kiện cáo mình, nhất thời tức giận định vung tay lên đánh.  

 

“Anh cũng ngứa đòn phải không?”  

 

Hạ Huyền Trúc vội vàng bước lên, đối mặt với Diệp Vĩnh Khang, nhìn anh bằng đôi mắt khiển trách nói: “Sếp Quách nói sai sao? Giao cho anh chuyện lớn như vậy mà anh cũng quên!”  

 

“Người ta mới nói vài câu mà anh đã định ra tay đánh người rồi. Em giao chuyện này cho anh là vì em tin tưởng anh, nếu anh dám làm qua loa thì đừng trách em!”  

 

Diệp Vĩnh Khang căng thẳng vò vạt áo, vội vàng cười nói: “Vợ à, em nói gì vậy, anh chỉ đang đùa với ông Quách thôi”.  

 

“Anh không những không quên mà còn sắp xếp xong chuyện này rồi”.  

 

Hạ Huyền Trúc nhìn Diệp Vĩnh Khang đang cười đùa, nghi ngờ hỏi: “Đã sắp xếp ổn thỏa rồi sao? Phương án cụ thể là gì?”  

 

Diệp Vĩnh Khang chẹp miệng, đột nhiên vỗ trán nói: “Ôi não của anh, anh để bản kế hoạch trên xe rồi, em đợi anh mấy phút, anh sẽ đi lấy lại rồi báo cáo với em, đợi anh chút nhé!”  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK