Hai chữ này tuy âm thanh không lớn, giọng điệu cũng rất dịu dàng, nhưng lại toát lên dũng khí và sự kiên định vô tận!
Diệp Vĩnh Khang hít sâu một hơi, tự điều chỉnh cảm xúc của mình, nói với Trần Tiểu Tuý: “Cô biết khả năng của tôi, cũng biết thân phận của tôi, tôi không phải là người dễ đối phó, tại sao cô vẫn còn làm những việc ngu ngốc như thế?”
Trần Tiểu Tuý khẽ mỉm cười: “Em không hề cảm thấy cách làm của em là ngu ngốc”.
“Em biết anh rất lợi hại, nhưng em không hiểu võ thuật nên em không rõ anh với người đó ai lợi hại hơn”.
“Em chỉ biết rằng cô ta sẽ tạo thành mối uy hiếp đối với anh, cho nên nếu được làm lại một lần nữa, em vẫn sẽ chọn cách làm như cũ!”
Diệp Vĩnh Khang không nói thêm gì, nhẹ nhàng cúi đầu, trầm mặc không lên tiếng.
Đối mặt với một cô gái bất cứ lúc nào cũng suy nghĩ cho mình, cam tâm tình nguyện bỏ ra mọi thứ vì mình, lại không mong bất cứ hồi đáp nào, anh thật sự không biết nên nói những gì.
“Anh Diệp, xin lỗi anh, em lại mang rắc rối tới cho anh rồi”.
Trần Tiểu Tuý thấy Diệp Vĩnh Khang lặng im không nói gì, trên mặt đầy vẻ áy náy, vội vàng nói: “Anh đừng suy nghĩ quá nhiều, em làm như thế thật sự không nghĩ sẽ có được thứ gì, em chỉ là... a, anh Diệp anh làm gì thế?”
Trần Tiểu Tuý nói được một nửa, đột nhiên bị ôm chặt vào lòng bởi một cánh tay cường tráng có lực.
“Anh Diệp, anh mau bỏ tay ra, như thế này không hay đâu”.
Trần Tiểu Tuý lần đầu tiên ở gần Diệp Vĩnh Khang như vậy, cô ấy cảm nhận được nhịp tim và nhiệt độ của Diệp Vĩnh Khang, còn có lồng ngực rắn chắc mà tràn đầy năng lượng, cùng với hai khuỷu tay có lực.
Lúc này, Trần Tiểu Túy không chỉ có cảm giác hoảng hốt bất an không báo trước, mà còn là một cảm giác hạnh phúc và mê đắm trước nay chưa từng có.
Hai loại cảm xúc mâu thuẫn này cùng xen lẫn nhau, khiến cô ấy cảm thấy nhịp tim tăng nhanh, lòng bàn tay toát mồ hôi, toàn thân tăng nhiệt.
“Tiểu Tuý, cảm ơn em”.
Sau khi ôm đối phương mấy giây, bàn tay Diệp Vĩnh Khang nhẹ nhàng vỗ sau lưng Trần Tiểu Tuý, rồi mới thả nhẹ tay và nở một nụ cười vừa xán lạn vừa thoải mái.
“Ban nãy đột nhiên anh hiểu ra, có một số thứ, anh không nên tránh né, càng trốn tránh, sự việc ngược lại càng phức tạp”.
“Anh hiểu rõ tình cảm của em đối với anh, cũng rất cảm động, trước đó anh vẫn luôn không biết nên biểu đạt tình cảm của mình với em thế nào”.
“Nhưng bây giờ, anh có thể quang minh chính đại nói với em, Tiểu Tuý, thực ra, anh cũng thích em”.
Nghe thấy câu nói cuối cùng, viền mắt của Trần Tiểu Tuý chợt ửng đỏ: “Anh Diệp...”
“Nghe anh nói hết đã”.
Diệp Vĩnh Khang mỉm cười rồi lắc ngón tay, tiếp tục nói: “Có lẽ duyên phận thật sự là thứ đã được định trước”.
“Có câu nói thế nào nhỉ? Thứ tự xuất hiện của đời người rất quan trọng, nếu đời này, người mà anh gặp trước là em thì có lẽ sẽ là một câu chuyện khác”.
“Nhưng đời người không có nhiều nếu như thế, anh có thể gặp được Huyền Trúc là hạnh phúc lớn nhất đời này của anh”.
“Anh rất yêu vợ của anh, cũng rất yêu con gái của anh, anh tự thấy mình không phải là một người tốt, nhưng cũng tự có ranh giới đạo đức của riêng mình”.
“Thế nên giữa mối quan hệ của em và anh, cách tốt nhất không phải là lẩn tránh, mà là lựa chọn một cách khác để giải quyết”.
“Sau này anh hi vọng giữa hai chúng ta có đủ sự ăn ý, cũng có thể khống chế mối quan hệ này ở một vị trí có chừng mực”.