Cũng may Tần Hạc chỉ bị thương ngoài da, không nguy hiểm đến tính mạng.
“Huyền Trúc, em trông chừng lão Tần, anh đi làm chút chuyện”.
Ánh mắt Diệp Vĩnh Khang lóe lên sự u ám, chậm rãi rơi vào người lão ăn mày đang nằm la liệt trên mặt đất, hoàn toàn mất đi sức phản kháng.
Lão ăn mày này suýt chút nữa đã giết chết Tần Hạc, thậm chí còn suýt làm liên lụy đến vợ và con gái anh, đây đều là những người quan trọng nhất đối với Diệp Vĩnh Khang.
Vì vậy anh nhất định phải khiến lão ăn mày này chết một cách thê thảm nhất!
Hơn nữa anh cần biết rằng lão ăn mày này vì sao lại ra tay với họ.
Nhưng thật đáng tiếc, Diệp Vĩnh Khang vừa bước đến bên cạnh lão ăn mày, lão ăn mày vì bị thương quá nặng, đầu ngẹo sang một bên, chớp mắt đã không còn hơi thở rồi.
“Lần này hời cho ông đấy!”
Diệp Vĩnh Khang nắm chặt tay, thầm hối hận vì vừa rồi ra đòn quá mạnh đã khiến lão ăn mày được chết một cách dễ dàng như vậy.
“Vĩnh Khang”.
Hạ Huyền Trúc ở phía sau khẽ hét lên một tiếng, Diệp Vĩnh Khang quay người lại, hai người lập tức nhìn nhau mỉm cười, không cần nói nhiều lời, mọi thứ diễn ra trong im lặng.
Một nụ cười, một ánh mắt là đủ!
“Hừ, bố mẹ, hai người không thèm quan tâm đến con. Quả nhiên hai người mới là chân ái, con chỉ là ngoài ý muốn thôi!”
Lúc này, giọng nói tức giận của Diệp Tiểu Trân đột nhiên từ bên cạnh truyền đến.
Diệp Vĩnh Khang và Hạ Huyền Trúc sững sờ trong giây lát, lúc này mới nhận ra mình đã bỏ bê đứa con gái quý giá.
“Ôi, Tiểu Trân, xin lỗi con, xin lỗi con, là lỗi của bố mẹ, con làm sao có thể là ngoài ý muốn được, con là bảo bối yêu quý nhất của bố mẹ đấy”.
Hai vợ chồng vội vàng bước tới dỗ dành Tiểu Trân đang tức giận.
Diệp Tiểu Trân hậm hực hỏi: “Hừ, sao bố mẹ không hỏi, vì sao vừa nãy cưa máy lại dừng lại?”
Diệp Vĩnh Khang ngây ra: “Là do con làm à?”
“Không thì còn ai nữa!”
Diệp Tiểu Trân hất cằm lên.
“Hả?”
Diệp Vĩnh Khang nghi hoặc hỏi: “Con làm thế nào vậy?”
Diệp Tiểu Trân nói: “Trực tiếp rút phích cắm ra không phải là được rồi sao?”
Hai vợ chồng ngẩn ra, sau đó lập tức phá lên cười.
Vừa rồi lo lắng đến mức bỏ qua cách đơn giản và trực tiếp nhất, may mà Tiểu Trân nghĩ ra.
“Tiểu Trân giỏi quá đi, lần này công lớn là của Tiểu Trân đấy!”
Diệp Vĩnh Khang tự hào bế Tiểu Trân lên.
Lần này đến cả người lớn cũng sợ vãi tè ra quần, nhưng con gái của anh từ đầu đến cuối rất bình tĩnh, có thể nghĩ ra cách để cứu tất cả mọi người trong lúc cấp bách nhất.
Có được một cô con gái như vậy khiến Diệp Vĩnh Khang vô cùng hạnh phúc.
Trong bệnh viện.
Vết thương của Tần Hạc không nguy hiểm đến tính mạng, thể chất cũng tương đối tốt nên ngay sau đó đã tỉnh dậy trên giường bệnh.
“Lão Tần, bác sĩ nói anh không sao, nghỉ ngơi thêm một chút là được rồi”.