Cho dù sự thật đã xảy ra ngay trước mắt, nhưng rất nhiều người vẫn không muốn tin!
Bởi vì chuyện này đối với bọn họ mà nói quả thực quá mức khó tin.
“Thằng nhóc cậu nếu còn tiếp tục lười biếng như vậy thì sớm muộn cũng có ngày bị đánh tàn phế!”
Diệp Vĩnh Khang lại tỏ vẻ rất không vừa lòng, cau mày răn dạy với Tần Đại Dạ một câu.
Sau khi bị sắp xếp đến nhà trẻ làm bảo vệ, suốt ngày Tần Đại Dạ không ngủ thì đi hâm nóng tình cảm với mấy cô giáo trẻ tuổi trong trường.
Cánh tay kỳ lân tia chớp mà hắn vẫn tự hào cũng không chú tâm tập luyện, nếu không, uy lực của cú đấm vừa nãy tạo ra, tuyệt đối không chỉ có một chút nhỏ như vậy.
“Tôi biết rồi anh Diệp, tôi cũng không ngờ lại thụt lùi nhanh như vậy”.
Tần Đại Dạ cũng tỏ ra đặc biệt không hài lòng với cú đánh vừa nãy, nếu đổi lại là sức chiến đấu bình thường của hắn thì vừa rồi sau khi tên mập bị đánh trúng, cả người từ trên xuống dưới và lục phủ ngũ tạng phải bị chấn động mạnh, vỡ nát trong nháy mắt, mất mạng ngay tại chỗ mới đúng.
Nhưng vậy mà hắn còn bay lên trên mười mấy mét, hơn nữa rơi xuống đất còn co giật hai phát mới chết, đây đúng là thất bại của Tần Đại Dạ.
“Xem ra, tao đã đánh giá thấp mày rồi!”
Ánh mắt như dã thú của Lâm Sư Hổ nhìn chằm chằm Diệp Vĩnh Khang, ông ta không ngờ rằng bên cạnh đối phương vẫn còn cao thủ như thế.
“Để tôi xử hắn”.
Lúc này, bên cạnh Lâm Sư Hổ truyền tới một giọng nói nhỏ nhẹ.
Người vừa lên tiếng là một gã đàn ông trẻ tuổi, vóc dáng cao, sắc mặt có vẻ tái nhợt, mặc một bộ đồ trắng, có eo thon mảnh khảnh như phụ nữ, nói chuyện cũng hơi ẻo lả, khiến người nghe cảm thấy rất không thoải mái.
“Để tôi lên trước cho!”
Một người đàn ông đứng bên cạnh người mặc đồ trắng cũng cùng lên tiếng, người này có vóc dáng đen lùn vững chãi, để tóc đầu đinh, trên mặt có một vết sẹo từ trán đến cằm, đôi mắt lóe sáng bất thường, huyệt thái dương nhô lên cao, vừa nhìn đã biết là cao thủ luyện Nội Gia Đòn đến mức vô cùng nhuần nhuyễn.
“Hai người cùng nhau xông lên đi!”
Lâm Sư Hổ trầm giọng hạ lệnh, lúc này ông ta không còn khinh thường Diệp Vĩnh Khang giống như trước nữa.
Hừ…
Cùng với mệnh lệnh của Lâm Sư Hổ, hai bóng người một đen một trắng trong phút chốc lao vụt ra, giống như hai tia chớp trắng đen phóng tới phía đối diện trong nháy mắt!
“Ha ha, thú vị đấy!”
Đối mặt với hai đòn tấn công có sát khí gấp nhiều lần Thiết Đông Qua vừa nãy, trong mắt Tần Đại Dạ đột nhiên thoáng qua vẻ phấn khích.
Đòn đánh chết Thiết Đông Qua vừa nãy không hiệu quả lắm là bởi vì gần đây đúng là Tần Đại Dạ chểnh mảng việc tập luyện, và một nguyên nhân quan trọng nữa là vừa rồi hắn chưa nghiêm túc đối mặt.
Bởi đòn tấn công của Thiết Đông Qua không khơi dậy được hứng thú của hắn, cho nên cú đánh đó chỉ đánh qua loa mà thôi.
Do đó lúc này, khi hắn đối mặt với hai đòn tấn công nhanh và mạnh này, nhất thời tỏ ra đặc biệt phấn khích.
Đôm đốp!