“Nếu không thì để mạng lại!”
Mặc dù vẻ ngoài của Lâm Quốc Thư rất nho nhã, nhưng với tư cách là người cầm lái một con tàu lớn như tập đoàn tài chính Lâm Thị, tính cách chắc chắn không ôn hoà như thế.
Đặc biệt trong tình cảnh hiện giờ, sự đau khổ và phẫn nộ trong lòng ông ta thực ra không kém hơn Lâm Sư Hổ chút nào, chỉ có điều ông ta biết kiềm chế hơn Lâm Sư Hổ mà thôi.
“Xem ra gia chủ Lâm là một người rất thẳng thắn, bản thân tôi cũng không thích vòng vo”.
Diệp Vĩnh Khang bình thản mỉm cười, nghênh ngang ngồi xuống chiếc sô pha bên cạnh, vắt chéo hai chân rồi nói: “Tôi biết cậu con trai cưng của ông bị ai giết chết, hẳn là ông cũng muốn biết thông tin này nhỉ?”
“Là ai?”
Lâm Quốc Thư đứng bật dậy.
Chuyện quan trọng nhất lúc này chính là điều tra ra hung thủ thực sự là ai, hơn nữa buộc phải xử lý xong xuôi chuyện này trước khi Lâm Sư Hổ tới Giang Bắc, như vậy thì không chỉ có thể thay Lâm Đông báo thù mà sự việc cũng còn đường xoay chuyển.
Diệp Vĩnh Khang chậm rãi châm một điếu thuốc, nhìn Lâm Quốc Thư, khẽ cười rồi chỉ chỉ vào chính mình: “Xa tít chân trời, gần ngay trước mắt”.
Lâm Quốc Thư đột nhiên cau mày, đang chuẩn bị hành động thì lại đột nhiên cảm thấy chuyện này không đúng lắm.
Nếu như đối phương đã chủ động tìm tới thì nói lên rằng bọn họ cũng biết bối cảnh của Lâm Đông ra làm sao, nếu như bọn họ thật sự là hung thủ thì trốn cũng còn chẳng kịp, sao lại có thể vạch áo cho người xem lưng?
“Có biết nói dối trước mặt tôi sẽ có hậu quả như thế nào không?”
Ánh mắt Lâm Quốc Thư loé lên một tia sắc lạnh, nếu như mấy người này muốn dùng chuyện của Lâm Đông để chạy tới nơi này lừa đảo, ông ta mà nổi điên lên thì thủ đoạn cũng chẳng kém hơn Lâm Sư Hổ là bao.
Đối diện với ánh mắt uất hận của đối phương, Diệp Vĩnh Khang lại tỏ ra hết sức bình thản, nhìn ông ta rồi nói với vẻ thú vị: “Tôi vừa mới từ Giang Bắc tới đây, thẻ lên máy bay vẫn còn ở trên người, ông có muốn xem không?”
Lâm Quốc Thư ngơ ngác, sắc mặt dần trở nên u ám.
Ông ta có thể hiểu được ẩn ý mà đối phương muốn biểu đạt, từ Giang Bắc bay tới Thượng Hộ, ít nhất cũng mất khoảng chừng ba tiếng đồng hồ.
Mà từ khi hay tin Lâm Đông chết cho tới giờ cũng xấp xỉ khoảng thời gian này mà thôi.
Cũng có thể nói, ba người này phải biết tin Lâm Đông bị sát hại ngay đầu tiên thì mới có thể tới Thượng Hộ vào lúc này.
Mà việc Lâm Đông chết chỉ mới được ông chủ của trang viên đó phát hiện ra sau một tiếng đồng hồ kể từ lúc tắt thở và lập tức thông báo cho ông ta.
Vậy nên có thể suy đoán ra, nếu không phải là hung thủ thì tuyệt đối không thể biết chuyện của Lâm Đông ngay được!
“Chỉ dựa vào một tấm thẻ lên máy bay, e rằng không đủ để nói rõ điều gì nhỉ”.
Lâm Quốc Thư là người đứng đầu của tập đoàn Lâm Thị, tâm tính đương nhiên sẽ hơn người bình thường rất nhiều.
Nhìn thế nào thì ông ta cũng thấy ba người này không giống với dáng vẻ của mấy kẻ dám giết hại Lâm Đông.
Mặc dù về phương diện thời gian thì bọn họ có đủ sức thuyết phục, thế nhưng bên trong đó vẫn có sơ hở, bọn họ cũng có khả năng mới biết tin này trong quá trình bay, sau khi hạ cánh thì chạy tới chỗ mình với ý đồ lừa gạt trục lợi.