Mục lục
Truyện Trở về bên em - Diệp Vĩnh Khang (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đây... hình như cũng là...”

 

Nhận thức của Trương Tịnh về thế giới đã bị phá hủy hoàn toàn chỉ trong vài giờ ngày hôm nay.

 

Nếu lúc này có người nói với cô ấy, thực ra trái đất hình vuông, chắc hẳn cô ấy cũng sẽ nửa tin nửa ngờ do dự một lúc.

 

Trước đây những thứ như thần quỷ, cho dù xuất hiện trong truyện hay trong phim, đối với cô ấy mà nói cũng là rất ấu trĩ.

 

Nhưng cô ấy chưa từng nghĩ rằng, hôm nay...

 

"Nhưng nhân sâm núi nghìn năm tuổi đó có liên quan gì đến ngôi miếu đổ nát kỳ lạ này?"

 

Diệp Vĩnh Khang tò mò hỏi.

 

Tuy rằng trong lòng đã biết một số chuyện, nhưng anh vẫn tỏ ra rất hứng thú với những điều kỳ quái mà mà Mao Nhất Trụ kể.

 

Ít ra coi như nghe kể chuyện cũng khá thú vị.

 

"Chuyện này, nói ra thì rất mơ hồ, đun củi cháy to lên một chút, rồi để tôi từ từ kể, đảm bảo còn kỳ ảo hơn bất cứ câu chuyện giả tưởng nào mọi người từng nghe”.

 

Mao Nhất Trụ nhắc đến chuyện này cũng đầy vẻ hào hứng, vừa dùng một cành củi khô đun vào đống lửa, vừa kể: "Có thể mọi người cũng đã nghe nói, nhân sâm núi già này sẽ có thể biến thành hình người”.

 

"Chuyện này nghe có vẻ ma quỷ, chuyện tôi kể với mọi người bây giờ, không phải là một sự tích, mà nó có thật”.

 

"Nhân sâm núi mà tôi phải tìm kiếm đã sống hàng nghìn năm, nhất định đã biến thành người từ lâu”.

 

"Dùng cách bình thường để tìm ra nó thì khó càng thêm khó, gần như là không thể”.

 

"Vậy nên muốn bắt nó phải dùng phương pháp đặc thù, phải đợi nó biến thành hình người, chủ động tìm tới nơi”.

 

Mao Nhất Trụ vừa nói vừa lấy từ trong ba lô ra một ít hoa quả và đầu lợn, còn có một mấy thứ như hương nến, bùa chú các loại, xếp từng thứ một trên mặt đất.

 

"Anh định dùng mấy thứ này để dụ nhân sâm núi kia đến đây à?"

 

Trương Tịnh ngồi trên mặt đất, hai tay ôm lấy đầu gối, dường như rất có hứng thú với những gì Mao Nhất Trụ nói.

 

"Chỉ có thể nói là cố thử xem sao, nếu thực sự đơn giản như vậy thì nó đã sớm bị bắt đi rồi”.

 

Mao Nhất Trụ một bên xếp hương nến và hoa quả trên mặt đất, một bên nói: "Những thứ này chỉ là vật dẫn, cái khó nhất là đầu tiên phải biết nó đang ở đâu”.

 

"Thứ hai là những nơi nó thường xuất hiện thứ này đều là những nơi cực kỳ nguy hiểm, nếu không thì không thể sống mấy nghìn năm mà không bị con người phát hiện”.

 

Trương Tịnh nghe xong gật đầu nói: "Điều này cũng rất hợp logic, nhưng vẫn có sơ hở”.

 

"Thứ đó khi có thể sống hơn trăm năm cũng được coi là bảo vật. Từ trăm năm đến một nghìn năm, ở giữa là chín trăm năm”.

 

"Chẳng lẽ trong chín trăm năm đó, chưa từng có ai thỏa mãn cả hai điều kiện này sao?"

 

Diệp Vĩnh Khang và Trần Tiểu Túy ngồi ở bên cũng đồng loạt gật đầu, trong lòng cũng có chung một câu hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK