Bản lĩnh đáng sợ như vậy, quả thật nghĩ cũng không dám nghĩ tới!
Đối mặt với một người gần như thần linh như vậy, làm sao Lâm Quốc Thư có thể không sợ hãi?
"Cậu Diệp, nếu cậu muốn trừng phạt thì cứ trừng phạt một mình tôi!"
"Cầu xin cậu buông tha cho tập đoàn tài chính Lâm Thị của chúng tôi, cậu Diệp, tôi cầu xin cậu!"
Lâm Quốc Thư quỳ xuống đất, khóc lóc cầu xin Diệp Vĩnh Khang.
Diệp Vĩnh Khang nhìn chằm chằm vào mắt ông ta vài giây, không khỏi âm thầm gật đầu.
Từ đôi mắt của Lâm Quốc Thư, không thể nhìn ra một chút giả bộ và ra vẻ nào, có thể thấy rằng những gì ông ta nói đều xuất phát từ nội tâm.
Sự tình phát triển đến bước đường này, điều mà Lâm Quốc Thư lo lắng là toàn bộ tập đoàn Lâm Thị, chứ không phải lợi ích cá nhân của mình ông ta.
Chỉ dựa vào điểm này, nhân cách đã bỏ xa một đám người.
"Lâm Quốc Thư, ông nghe này”.
Mặt Diệp Vĩnh Khang không chút thay đổi nhìn Lâm Quốc Thư đang quỳ trên mặt đất, bình tĩnh nói: "Lần này tôi từ Giang Bắc tới, không phải là để gây chuyện”.
"Tôi chỉ muốn nói với ông, đứa con trai đó của ông là tự mình tìm đường chết, không trách được người khác”.
"Hắn băm vằm một người bạn của tôi, một người khác thì bị hắn tra tấn thương tích đầy mình, hiện vẫn đang nằm trong bệnh viện”.
"Nếu đổi lại là tôi của trước đây, nhà họ Lâm các ông đã sớm tiêu đời rồi!"
"Hôm nay tôi đến đây là để cho nhà họ Lâm các ông một cơ hội. Bây giờ ông có hai sự lựa chọn”.
"Đầu tiên, kẻ sát hại con trai ông đang ở ngay trước mặt, ông có thể lựa lập tức chọn báo thù!"
"Thứ hai, chuyện này đến đây kết thúc, tôi có thể không truy cứu nữa!"
Lâm Quốc Thư quỳ trên mặt đất bật khóc, bỗng chốc như già đi mười mấy tuổi, nước mắt lăn dài nói: "Thật ra, ngay từ đầu tôi đã biết nhất định là do con trai mình gây chuyện trước”.
"Tất cả đều tại tôi, tôi đã quá nuông chiều nó nên mới ra nông nỗi này. Kết cục này cũng coi là sự trừng phạt dành cho nó và cho tôi”.
"Cậu Diệp có thể giơ cao đánh khẽ, nhà họ Lâm chúng tôi vô cùng cảm kích. Sau này có bất cứ điều gì mà cậu Diệp cần nhà họ Lâm của chúng tôi làm, cứ thoải mái dặn dò, Lâm Quốc Thư tôi sẵn lòng làm trâu làm ngựa!"
Nhìn thấy Lâm Quốc Thư quỳ trên mặt đất khóc lóc thảm thiết, Diệp Vĩnh Khang cũng thở dài.
Qua lần tiếp xúc này, Diệp Vĩnh Khang phát hiện ra rằng Lâm Quốc Thư thực ra là một người khá tốt, nhưng lỗi là ông ta không quản được con trai mình, mới xảy ra tai họa ngày hôm nay.
"Chuyện này đến đây kết thúc, ông cũng đừng quá buồn, đứa con trai đó của ông sớm muộn cũng sẽ là một mầm họa, hơn nữa ông hẳn là biết bao năm qua con trai ông đã hại bao nhiêu người, cũng coi như là báo ứng của hắn”.