Mục lục
Truyện Trở về bên em - Diệp Vĩnh Khang (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Ông ta sống hơn nửa đời người, bản lĩnh khác thì không có, nhưng năng lực nhìn người thì rất chuẩn.  

 

Vừa rồi khi gã béo nói những lời đó với ông ta, mặc dù đang mỉm cười, nhưng trong mắt lại lóe lên một tia sát khí.  

 

Đồng thời ông ta cũng hiểu được, vì sao vừa rồi bọn họ lại trả tiền hào phóng như vậy.  

 

Thì ra sớm đã có hành vi giết người, đoán chắc hôm nay gặp phải ba tên côn đồ rồi.  

 

Thấy ông lão chạy ra ngoài, ba người trong phòng không đứng dậy đuổi theo.  

 

Sau khi ông lão chạy được hơn mười mét, người phụ nữ váy đỏ nhẹ nhàng nhúng ngón tay trắng nõn vào trong chén rượu.  

 

Sau đó quạt mạnh về phía cửa.  

 

Vù!  

 

Một giọt nước nhỏ phi nước đại trong không trung.  

 

Bụp!  

 

Rắc!  

 

Giọt nước nhỏ bắn trúng vào đốt sống thứ bảy trên lưng ông lão, sau đó cả người lập tức ngã xuống đất, trong phút chốc liền mất đi hơi thở!  

 

Ba người trong phòng vẫn tiếp tục hì hục ăn, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.  

 

Mãi cho đến khi ăn no uống say mới đứng dậy, chậm rãi đi ra ngoài.  

 

Khi đi ngang qua thi thể của ông lão, họ thậm chí còn không thèm nhìn, cũng không cướp tiền của ông ta như ông ta nghĩ, thậm chí cũng không buồn lấy thỏi vàng trên người ông ta.  

 

Sáng hôm sau.  

 

Diệp Vĩnh Khang dậy sớm, sửa soạn một chút rồi lái xe ra ngoài, sau khi đón Kiều Tử Huyên ở cửa công ty phim ảnh Kiều Tuyên liền lái xe đi thẳng ra sân bay.  

 

“Cô không thể đặt chuyến bay muộn hơn được không, sớm như vậy, tôi còn chưa ngủ đã”.  

 

Diệp Vĩnh Khang vừa lái xe vừa càm ràm một câu.  

 

“Tôi đặt chuyến bay lúc chín giờ, anh có phải có hiểu nhầm gì với từ ‘sớm’ này rồi không?”  

 

Kiều Tử Huyên hậm hực liếc nhìn đối phương một cái.  

 

Từ nhỏ cô ta đã là một người đặc biệt chăm chỉ, dậy sớm đã trở thành thói quen của cô ta trong nhiều năm, chín giờ sáng đối với cô ta đã là rất muộn rồi.  

 

Diệp Vĩnh Khang thản nhiên đáp: “Con người sống cả đời không phải là để hưởng thụ sao, ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn”.  

 

“Đôi khi tôi thực sự không thể hiểu nổi mấy người, cả ngày biến mình thành một con robot, kiếm tiền quan trọng đến thế sao?”  

 

Kiều Tử Huyên không đồng ý với quan điểm của đối phương, phản bác: “Buông thả không có nghĩa là tận hưởng cuộc sống, kỷ luật bản thân không phải chỉ vì kiếm tiền mà còn là thể hiện giá trị tốt hơn của cuộc sống”.  

 

Diệp Vĩnh Khang gật đầu: “Ồ, tôi hiểu rồi, vậy giá trị cuộc sống của tôi chính là vui chơi ăn uống”.  

 

“Anh…”  

 

Kiều Tử Huyên tức nghẹn họng, đang định phản bác, nhưng dường như lại không biết phải nói gì, cuối cùng quay đầu sang một bên, không buồn giao tiếp với kẻ không cùng chí hướng này.  



Diệp Vĩnh Khang cũng không nói gì, bầu không khí trong xe trở nên yên lặng. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK