Mục lục
Truyện Trở về bên em - Diệp Vĩnh Khang (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Năm đó địa bàn của chúng tôi ở gần bờ biển. Một đêm khi tôi đang tuần tra dọc theo bờ biển, đột nhiên nhìn thấy hai thứ gì đó nổi trên mặt biển”.  

 

“Tôi dùng đèn pin để soi, phát hiện ra là một nam một nữ”.  

 

“Khi đó họ chưa chết, nhưng đã cạn kiệt sức lực, họ dựa vào chút sức lực cuối cùng của mình bám vào tấm gỗ trôi dạt tới đây’.  

 

“Theo quy định, nếu người ngoài xông vào lãnh thổ của chúng tôi bằng bất cứ cách nào, tôi phải giết chết ngay lập tức, hơn nữa bắt buộc phải làm như vậy”.  

 

“Nhưng khi tôi đang kéo cò súng, người đàn ông đột nhiên dùng hết sức để ném một thứ gì đó về phía tôi”.  

 

“Tôi bị thứ đó ném mạnh vào, ngã rạp xuống đất, khi nhìn kỹ phát hiện ra là một chiếc huy hiệu có hoa văn hình ngôi sao bảy cánh màu vàng, chính là chiếc huy hiệu trên tay ngài đấy”.  

 

“Không thể tưởng tượng được, một chiếc huy hiệu với kết cấu nhẹ như thế mà trong tay người đó lại có thể phát ra lực mạnh như vậy”.  

 

“Hơn nữa còn trong tình trạng người đàn ông đó gần như đã hoàn toàn kiệt sức”.  

 

“Tôi nằm trên mặt đất, hoàn toàn không thể cử động được, lúc đó tôi chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đã bị dịch chuyển”.  

 

“Người đàn ông và người phụ nữ đó cố gắng leo lên bờ, người đàn ông rút một con dao găm từ thắt lưng của tôi, định kết thúc sinh mạng của tôi”.  

 

“Nhưng không biết người phụ nữ ấy đã nói gì với người đàn ông, sau đó người đàn ông mới vất con dao găm sang một bên”.  

 

“Khi tình trạng thể chất của tôi khôi phục lại được một chút, thể lực của hai người đó đã hồi phục kha khá”.  

 

“Khi đó người phụ nữ ấy nói với tôi, bảo tôi cung cấp cho bọn họ một nơi an toàn”.  

 

“Chỉ cần ở lại ba ngày là được, nếu như tôi sẵn sàng giúp đỡ, đến khi bọn họ rời đi nhất định sẽ có một món quà lớn để đáp lễ”.  

 

“Khi đó tôi do dự một chút rồi gật đầu đồng ý, không phải vì tôi sợ bọn họ sẽ giết tôi, mà là khi người phụ nữ đó nói chuyện với tôi, giọng cô ấy vô cùng dịu dàng và ấm áp”.  

 

“Tôi luôn cho rằng họ nhất định là người tốt, hơn nữa cho họ một nơi an toàn ở lại vài ngày cũng không phải chuyện khó nhằn gì, sau đó tôi liền làm như vậy”.  

 

“Liên tục ba ngày, nhân lúc đi tuần tôi đều mang nước và thức ăn cho họ”.  

 

“Sau ba ngày, sức khỏe của hai người họ đã khôi phục hoàn toàn”.  

 

“Khi họ chia tay tôi, họ đã không thất hứa, thật sự đã tặng tôi một món quà lớn”.  

 

“Món quà này là tập hợp các kỹ năng bắn súng vô cùng điêu luyện, người đàn ông đó đã nói với tôi một số lý thuyết, sau đó còn đích thân thực hành cho tôi xem”.  

 

“Có thể do bản thân tôi cũng có chút thiên phú, sau khi hai người họ rời đi, mỗi ngày tôi đều tập luyện kỹ năng mà người đàn ông đó đã dạy tôi một cách chăm chỉ”.  

 

“Một năm sau, tôi dựa vào bộ kỹ năng bắn súng điêu luyện đó, từ một kẻ tạm bợ, một bước trở thành nhân vật trung tâm cấp lãnh đạo trẻ tuổi nhất trong lịch sử của tổ chức Lam Diễm”.  

 

“Kể từ đó, không ai bắt nạt tôi nữa, cũng không có ai dám khinh thường tôi nữa, tôi muốn tiền có tiền, muốn địa vị có địa vị, vận mệnh của tôi đã xảy ra một sự thay đổi vô cùng lớn”.  

 

“Vì vậy tôi luôn biết ơn người đàn ông và người phụ nữ đó, cũng luôn coi họ là ân nhân cả đời này của mình”.  

 

“Những năm qua tôi đã cố gắng tìm kiếm tung tích của họ, nhưng họ dường như đã bốc hơi khỏi thế giới, không có chút manh mối nào cả”.  

 

“Thứ duy nhất để lại chính là huy hiệu có in hoa văn ngôi sao bảy cánh kỳ lạ này, là kỷ vật duy nhất lúc đó”.  

 

“Thưa Điện Chủ, đây là tất cả những thứ liên quan đến chiếc huy hiệu in hình ngôi sao bảy cánh này, không hề có nửa lời dối trá, càng không có nửa câu lấp liếm, xin Điện Chủ hãy tin tôi!”  



Diệp Vĩnh Khang nhìn chằm chằm vào mắt của Wilson, trong lòng đột nhiên nảy ra một suy nghĩ: “Đôi nam nữ đó khoảng bao nhiêu tuổi, trông như thế nào?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK