Tô Tô ở bên cạnh ngỡ ngàng, hơi sốc trước cảnh tượng này.
Mặc dù thời gian tiếp xúc không nhiều nhưng trong mắt cô ấy Hạ Huyền Trúc là một người chị tốt bụng và rộng lượng với tính cách dịu dàng.
Cái tát vào mặt kia dường như không liên quan gì đến một người phụ nữ dịu dàng như vậy từ bất kỳ khía cạnh nào.
Trên thực tế, không phải Tô Tô nhìn nhầm, Hạ Huyền Trúc thật sự rất ít khi mất bình tĩnh, dùng tay đánh người lại càng là chuyện chưa từng xảy ra.
Lớn như này rồi, đây là lần đầu tiên cô đánh ai đó.
Mà cô cũng không cố ý làm điều đó, chỉ là một hành vi vì sự tức giận tột độ trong tiềm thức.
Sau khi tát xong, ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy hơi bối rối.
Tên kia có năm vết hằn đỏ trên mặt suýt chút nữa thì phát điên tại chỗ, thường ngày bị sước một chút da cũng phải đến bệnh viện truyền dịch, hắn sao có thể chịu được nỗi nhục lớn như thế?
"Giết chết con đàn bà điên này cho tao!"
Tên đó lập tức bùng nổ, không hề quan tâm gì đến thân phận của Hạ Huyền Trúc nữa.
Trong mắt hắn, chủ khu sản nghiệp chả là cái thá gì?
Bao năm qua, mấy ông chủ doanh nghiệp mà hắn quen biết còn ít chắc?
Chỉ có Lưu Tử Phong là thần tối cao!
Các trợ lý phía sau hắn đột nhiên lao về phía Hạ Huyền Trúc như hung thần ác sát, như trong từ điển của họ không hề có câu thương hoa tiếc ngọc vậy.
Nếu tên ăn vận diêm dúa kia là con chó bên cạnh Lưu Tử Phong, thì những tên đi cùng hắn chính là những con chó của hắn.
Việc đánh người là chuyện thường như cơm bữa của họ, có khi chủ nhân tâm trạng không tốt, họ có thể đánh gãy tay, chân của vài người trong một ngày.
Quách Thụy Hoa ở bên sợ đến mức hồn bay phách lạc khi nhìn thấy cảnh này.
Nếu hôm nay Hạ Huyền Trúc có bị làm sao, thì với khí chất của Diệp Vĩnh Khang ... e rằng ông ta cũng không thoát khỏi liên quan!
Ông ta lập tức lao về phía trước, muốn chặn trước mặt Hạ Huyền Trúc.
Cho dù hôm nay có bị đánh đến tàn phế, ông ta cũng sẽ không bao giờ để cho Hạ Huyền Trúc bị thương tổn dù chỉ một sợi tóc!
Tuy nhiên, vì ông ta không thường xuyên tập luyện, vừa mới tiến lên một bước, ông ta bị trượt chân, mắt cá chân của ông ta liền bị bong gân, ông ta ngã xuống đất trong tích tắc.
Quách Thụy Hoa khóc thầm.
Không phải vì cơn đau dữ dội khi bong gân mắt cá chân, và cũng không phải vì xấu hổ khi bị ngã xuống đất.
Mà là những người đó đã lao đến trước mặt Hạ Huyền Trúc!
Xem ra tối nay xảy ra chuyện lớn rồi!
Lúc này Hạ Huyền Trúc cũng cảm thấy hơi luống cuống, đối mặt với mấy tên to lớn hung hăng xông về phía mình, cô chỉ là một nữ nhân yếu đuối không thể chống cự.
Và dường như đã quá muộn để tránh rồi.
Vù--