Rầm.
Lúc Diệp Vĩnh Khang hét lên, một luồng sát khí nồng đậm bỗng lao đến, đây là oán hận của anh với nhà họ Diệp.
Ngay lúc đó Diệp Văn Sơn ngơ ngác mấy giây, đầu óc trống rỗng, đến khi phản ứng lại thì phát hiện thân trên đã ướt đẫm mồ hôi cứ như mới vừa dầm mưa.
Sát khí mạnh quá.
Diệp Văn Sơn chỉ cảm thấy từng tế bào trên người mình đều khẽ run lên giống như đang phát ra tín hiệu cực kỳ nguy hiểm, tựa như ngay sau đó ngày tận thế sẽ đến.
“Vĩnh Khang, khi về tôi sẽ nói trước với bên giới giải trí một tiếng, tất cả nghệ sĩ sẽ cho cậu tùy ý chọn, thích người nào thì chọn người đó”.
“Dù là Lưu Tử Phong cũng được, tôi có thể gọi cậu ta đến công khai xin lỗi cậu, sau đó làm khách mời biểu diễn miễn phí cho lễ khai trương của các cậu”.
“Lời nói của tôi vẫn có chút giá trị ở giới giải trí, tôi đã có thể bảo họ tẩy chay công ty không cho hoạt động thì cũng có thể bảo họ xin lỗi và làm rõ mọi chuyện, đồng thời cung cấp miễn phí bất dịch vụ phục vụ nào cho cậu”.
Diệp Văn Sơn không hổ là một con cáo già chính hiệu, rất biết cách đưa ra lựa chọn thế nào trong những trường hợp gì.
Lúc này vệ sĩ đầu húi cua mà ông ta cho rằng gần như không ai có thể đánh bại đã bị Diệp Vĩnh Khang quật ngã ngay tức khắc một cách dễ dàng.
Sức chiến đấu của Diệp Vĩnh Khang vượt xa những gì ông ta nghĩ.
Mặc dù trước giờ ông ta cứ nghĩ làm việc lớn thì cũng cần có đầu óc, những người kiếm tiền nhờ vào nắm đấm chỉ là một đám thô bạo mà thôi, võ công có cao đi chăng nữa cũng chỉ là công cụ cho đám người có đầu óc.
Hơn nữa ông ta cũng biết không thể cứng rắn với những người kiếm tiền bằng nắm đấm, trong tình huống này lựa chọn tốt nhất là bảo vệ sự an toàn của mình trước.
Cho dù sau đó nên làm thế nào thì trước hết cứ thoát thân trước rồi tính sau.
Những lời ông ta vừa nói cũng xem như là rào trước đón sau chặt chẽ, bề ngoài có vẻ như đang mềm yếu chịu thua nhưng thật ra cũng mang theo chút đe dọa.
Ý đại khái là nếu hôm nay ông ta xảy ra bất trắc gì thì cả giới giải trí vẫn sẽ tẩy chay khu sản nghiệp.
Thấy Diệp Vĩnh Khang không nói gì, Diệp Văn Sơn lại nở nụ cười vô cùng “hiền hòa” rồi nói: “Vĩnh Khang, dù nói thế nào mọi người đều là người một nhà cả, trước đây đúng là nhà họ Diệp có lỗi với cháu”.
“Bệnh tình của đứa em họ cháu, cháu không muốn giúp cũng có thể hiểu được, thật ra nếu đổi lại là bác, bác cũng sẽ làm giống cháu thôi”.
“Chúng ta đều là người phàm tục, không thể làm được mấy chuyện như lấy ơn báo oán”.
“Bây giờ có nói gì cũng vô dụng, thế này nhé, bác cả chỉ có thể cố gắng hết sức bù đắp”.
“Vợ cháu - cô Hạ Huyền Trúc là một người rất tài giỏi, vay ngân hàng Kim Kỳ mấy tỷ để khai thác dự án khu sản nghiệp, số tiền lớn và sự hăng hái này khiến bác rất ngưỡng mộ”.
“Hơn nữa bác cũng nhìn thấy tiềm năng của khu sản nghiệp, chỉ cần buổi biểu diễn thuận lợi thì khu sản nghiệp sẽ thu về danh tiếng và danh dự ngay tức khắc”.
“Đến lúc đó nhiều nhất là chưa đến nửa năm, khu sản nghiệp sẽ lấy lại vốn, vợ cháu và công ty của nó sẽ vượt lên đến vài cấp bậc, trở thành doanh nghiệp hàng đầu”.