Nhưng lúc này chuyện đã ra nông nỗi này rồi.
Dù tha cho hai người bọn hắn về thì Lâm Sư Hổ vẫn sẽ không bỏ qua.
Chi bằng dứt khoát làm đến cùng, trước tiên báo thù cho Tần Gia rồi hẵng nói.
Xoẹt!
Lại thêm một nhát dao nữa, tiếng hét lại vang lên, một cánh tay khác của Lâm Đông rơi xuống.
“Anh Diệp, anh Diệp cứu tôi, tôi thật sự sai rồi, đừng giết tôi, tôi không muốn chết”.
Lâm Đông lại chuyển đối tượng cầu xin thành Diệp Vĩnh Khang.
Thế nhưng gương mặt Diệp Vĩnh Khang không hề dao động, thậm chí ánh mắt nhìn hắn có chút giễu cợt.
“Tôi lên xe đợi anh, sau khi giải quyết xong nhớ chụp lại hai tấm”.
Diệp Vĩnh Khang bình thản giao việc cho Hoàng Thử Lang, sau đó chậm rãi xoay người đi ra cổng.
Phía sau vang lên từng tiếng gào thét của Lâm Đông, thỉnh thoảng còn có tiếng xương gãy răng rắc, không khó đoán lúc này hắn đang chịu đựng những gì.
Tiếng gào thảm thiết này liên tục trong mười mấy phút, Hoàng Thử Lang mới không cảm xúc bước ra khỏi cổng, sau đó không nói một lời kéo mở cửa xe ra lên xe.
“Phú Quý và Xuyên Trụ đâu?”
Diệp Vĩnh Khang bình tĩnh hỏi.
Hoàng Thử Lang giơ tay ra lau vết máu trên mặt: “Hai người kia nói giải quyết hậu quả phía sau, bảo chúng ta đi trước”.
“Chụp được ảnh chưa?”
“Chụp rồi”.
“Đã báo được thù cho Tần Gia rồi sao trông anh có vẻ vẫn còn đang lo lắng nhỉ?”
Diệp Vĩnh Khang cười hỏi.
Hoàng Thử Lang thở dài nói: “Lần này e là chúng ta phải gặp chuyện lớn rồi”.
“Ồ? Tại sao?”
Diệp Vĩnh Khang vừa nói vừa khởi động xe.
Hoàng Thử Lang nhắm chặt mắt lại, liên tiếp hít sâu vài cái mới nghiến răng nói ra từng chữ: “Lâm Sư Hổ!”
Nhìn vẻ mặt lo lắng của Hoàng Thử Lang, Diệp Vĩnh Khang vừa lái xe vừa thích thú nói: “Sao thế, sợ rồi à? Chẳng phải anh luôn nói mình là ác ma, sao bây giờ lại sợ như chim cút thế kia?”
“Không phải đũng quần, là thắt lưng”.
Hoàng Thử Lang lên tiếng sửa lại, sau đó thở dài, nhíu chặt mày nói: “Nếu chỉ là chuyện của tôi, nói không ngoa thì dù có là ngàn dao vạn kiếm Hoàng Thử Lang tôi cũng không sợ”.
“Có thể trả thù cho Tần Gia, mạng này của tôi dù có chết cũng đáng, nhưng lần này chọc phải Lâm Sư Hổ, sự hung tàn của người này không phải là thứ người thường có thể tưởng tượng được”.
“Con trai cưng của ông ta chết ở đây, e là cả Giang Bắc cũng bị ông ta giận cá chém thớt, đến lúc đó sẽ không biết có bao nhiêu người chết nữa”.
“Tàn nhẫn thế sao?”